Nhận ra ánh mắt liên tục dán lên người mình chằm chằm,Thẩm Hi Dao đảo mắt lên,giọng tỏ rõ sự khó chịu:“Ngươi nhìn cái gì?Bộ trên mặt ta dính gì sao?”
Như có tật giật mình,Hà Sở Tiêu vội thu lại ánh mắt,cúi đầu nhìn sang chỗ khác:“Con xin lỗi…”
Thẩm Hi Dao vốn không phải người khó khăn,nhận được lời xin lỗi nên liền bỏ qua.Y tiếp tục bôi thuốc lên vết thương trên mặt của Hà Sở Tiêu
Sau khi xong việc,Thẩm Hi Dao cất lại lọ thuốc đó vào trong áo,trong lúc quay qua định nói gì đó với Hà Sở Tiêu nhưng y chợt nhận ra gương mặt của hắn không biết từ bao giờ đã trở nên đỏ ửng
“Ngươi sao vậy?”.Thẩm Hi Dao ngạc nhiên sờ tay lên trán của hắn:“Đâu có sốt đâu,sao nóng vậy ta?”
Gương mặt đang ấm của Hà Sở Tiêu được bàn tay của Thẩm Hi Dao chạm lên nên lập tức liền nóng hơn,suýt nữa thì làm hỏng tay Thẩm Hi Dao
Thẩm Hi Dao:“Ngươi thấy trong người thế nào rồi?Ban nãy vẫn còn bình thường mà?”
Hà Sở Tiêu lấy tay che mặt,cố giấu sự bối rối của mình:“Không có gì ạ…con chỉ là cảm thấy hơi nóng thôi…”
Thẩm Hi Dao nghe xong tưởng thật,y vén màn bên cửa xe lên để gió lùa vào.Tuy hành động như vậy nhưng gương mặt của y vẫn không để lộ chút cảm xúc nào
Thẩm Hi Dao:“Ngươi ngồi gần cửa đi,như vậy sẽ giúp ngươi đỡ nóng”
Y quay người,trở về chỗ ngồi ban đầu của mình
Hà Sở Tiêu vừa nhích lại gần cửa vừa lén nở nụ cười hạnh phúc,dường như trong mắt hắn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-ta-la-su-ton-phan-dien-khong-the-cuu-roi/3731927/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.