“Dung Dung con dậy ăn cơm đi nào!”
Hoàng Thiên Kim ngồi dậy, đầu cô vẫn còn đau do va đập. Cô cảm thấy tất cả những gì đang xảy ra trước mắt quá xa lạ với bản thân. Thậm chí ngay cả tên cũng không thân quen.
Bà lão kéo Hoàng Thiên Kim dậy:
“Dậy đi con. Con ngủ được 2 ngày rồi!”
“Mẹ nói cái gì?”
Cô chỉ mới nằm xuống có một lúc đã qua 2 ngày?
Rửa mặt xong, Thiên Kim đưa tay vịn vách tường đi ra bên ngoài. Bàn ăn nằm ở ngoài sân, phía trên có phủ một tấm bạc rách tơi tả.
Ngoài sân gà chạy đầy, thỉnh thoảng còn ném một quả phân ở lại. Chưa hết, còn chất đầy phế liệu bốc mùi.
Thiên Kim không nhịn được liền nôn mửa.
“Dung Dung, con làm sao lại như vậy? Mau ăn cơm đi. Chỗ cơm này cha mẹ thật vất vả mới có được.”
“Bà đừng la con bé nữa.”
Ông lão ăn rất nhanh, lúc vừa ăn vừa nói cơm rơi đầy trên bàn.
Bà lão tức giận đi đến sau lưng Thiên Kim đánh mấy cái:
“Tao nói cho mày nghe, nhà này gom tiền cho mày đi phẫu thuật thẩm mỹ vốn để có cơ hội kiếm tiền. Chưa gì hết đã bị xe tông đến lú luôn rồi. Bây giờ còn chê lên chê xuống cái nhà này. Nếu không có mày, tao và ông ấy đâu cần khổ.”
“Ông lão kéo Thiên Kim ngồi xuống: “Mau ăn đi đừng nghe bà ấy nói.”
Bà ta quỳ xuống khóc lóc: “Ông trời đúng là không có mắt mà…”
Thiên Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-sep-thich-toi-/3450975/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.