“Dì nhỏ, mặc kệ tôi dì mau chạy đi.”
Thiên Kim dùng tất cả các vật dụng có thể đập vào cánh cửa sắt. Vẫn không thể mở ra được. Cô vừa đập cửa vừa gào lên. Bao nhiêu sức lực đều dồn lên cánh tay. Cô đập mạnh đến mức tay bắt đầu phồng rộp.
Ngọn lửa bắt đầu lan rộng, Thiên Kim nước mắt rơi đầy mặt, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy ngực và miệng đau nhức:
“Không thể nào… Không thể chết như vậy được.”
Cô còn quá trẻ cần được sống, Tiêu Quân cũng vậy.
Cô nghe tiếng Tiêu Quân yếu ớt từ phía sau:
“Dì nhỏ, Dì lấy trứng chọi đá sao?”
Thiên Kim quay lại đỡ Tiêu Quân dậy:
“Anh tỉnh rồi sao? Đừng phí lời nữa.”
“Không sao, chỉ là đau một chút.”
“Bị điên à? Cái này mà bị đau một chút?
Tiêu Quân chỉ về phía lỗ nhỏ bên tay phải: “Vừa rồi lúc vào tôi có thấy. Dì mau chui ra khỏi đây mà trốn đi.”
Thiên Kim không thể bỏ mặc một người đang sống ở đây được Cô vẫn không chịu buông hắn ra.
“Không được. Nếu đi thì cùng đi.”
Tiêu Quân nén đau hất tay Thiên Kim ra:
“Chẳng phải dì ghét tôi lắm sao? Còn không mau đi?”
Thiên Kim vẫn nắm tay kéo Tiêu Quân dậy:
“Thời khắc này còn ở đó nói nhiều. Nhanh ngồi dậy đi.”
Tiêu Quân rống lên: “Tôi nói cô mau cút!”
Kèm theo đó là tiếng nổ từ những mảnh gỗ chất chồng trong nhà kho. Hắn quát lớn lần nữa:
“Cút ngay cho tôi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-sep-thich-toi-/3443651/chuong-35.html