Chị cô nói không khóc liền không khóc. Tự chị ngồi vào bàn trang điểm, dậm phấn thật kỹ. Hai tay chị tự vỗ vào má: “Thiên Thanh mày làm được.” 
Chị cô trước giờ nói là làm, không bao giờ có chuyện bỏ cuộc. Nếu chị đã kiên quyết như vậy, Thiên Kim có nói nhiều cũng vô ích. 
“Chị?” 
Thiên Thanh nhìn mình trong gương rồi cười: 
“Nếu em là chị, em sẽ làm thế nào?” 
“Em… Không biết.” 
“Thiên Kim, chị đã ở công ty của anh rể em hơn 10 năm. Trong thời gian đó, chị hơn ai hết biết rõ, anh rể em muốn gì và cần gì. Chị bước vào nhà họ Tiêu, đừng nói là so với chị, ả ta hoàn toàn không xứng.” 
Bỗng chốc lời nói của Tiêu Quân vang lên trong đầu cô. Rõ ràng chị cô đến với anh rể là có tính toán. 
“Chị có yêu anh rể?” 
Thiên Thanh chỉ cười: “Có những chuyện sau này em sẽ hiểu, Thiên Kim.” 
Thiên Thanh đứng dậy lấy tay xoa bụng mình sau đó ôm lấy Thiên Kim thì thầm: 
“Xử lý giúp chị. Nhớ đừng để tấm ảnh nào lọt ra ngoài. Cảm ơn em!” 
Thiên Thanh ngẩng đầu, bước đi uyển chuyển. Nụ cười dịu dàng ở trên khuôn mặt. Bỗng chốc Thiên Kim cảm thấy choáng váng. Người chị mà cô biết không phải là như vậy? 
Thiên Kim bỏ chiếc hộp vào bên trong túi xách của mình. Để không gây sự chú ý cô đi cửa sau. 
Thiên Kim bắt xe về gần khu nhà của mình. Ở đó có bờ sông rộng. Cô đứng bên bờ sông thất thần 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-sep-thich-toi-/3441677/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.