Chuyến bay kéo dài 5 tiếng đồng hồ. Lúc ở trên máy bay Hoàng Thiên Kim chỉ có ngủ. Vừa xuống máy bay cái lạnh len lỏi vào trong người khiến cô run rẩy.
Ngoài trời đang mưa rất lớn, thành phố biển đối với Thiên Kim mà nói phải đầy nắng và gió chứ?
Sao lại thành ra thế này?
Tiêu Quân đứng ở phía sau:
“Ở đây dự báo thời tiết có bão.”
Hình như ngay cả một cái áo ấm cô cũng không có.
“Hoàng Thiên Kim, cô không mang áo len?”
Hai hàm răng cô đánh vào nhau nghe tanh tách:. Truyện mới cập nhật
“Tôi không xem dự báo thời tiết.”
Tiêu Quân thở dài: “Cô làm thư ký hay tôi làm người hầu của cô đây?”
Thiên Kim lầm bầm: "Anh cò thể nói chuyện dễ nghe một chút được không? Cứ như anh ghét tôi lắm thì phải?"
"Cô nói gì?"
Không đợi cô trả lời mà anh cởi áo khoác vest khoác lên cho cô.
“Sếp mặc dù miệng anh độc nhưng tâm anh tốt. Tôi phải công nhận điều đó.”
“Vậy là đang khen tôi hay phê bình tôi?”
“Sếp theo lịch chúng ta phải ở đây 3 ngày có đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy thì không kịp.”
“Sao vậy?”
Hoàng Thiên Kim lắc đầu: “Không gì.”
Thật ra cô muốn nói với Tiêu Quân 3 ngày nữa là sinh nhật bạn trai. Cô phải đón sinh nhật với bạn trai vì không năm nào bọn họ bỏ lỡ sinh nhật của nhau.
Trong lúc đang đợi xe, cô nhận được cuộc gọi của Lâm Thắng.
“Em đang đâu đấy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-sep-thich-toi-/3437312/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.