Trở lại địa điểm đóng quân, mọi người đều hân hoan nhìn trung đội địch bị bắt giữ. Với số lượng lớn người như này, bọn họ có thể đòi được lợi thế tạm thời từ phía kẻ địch.
“Uống thuốc chưa?” Cha Hùng vỗ vai khen ngợi con trai, lại lo lắng hỏi.
Hùng Âm lúc này mới nhớ, nhưng mà hoàn toàn không có ý định uống. “Tối nay là ca con trực, sáng mai con sẽ uống.”
Thuốc an thần như một con dao hai lưỡi đối với Hùng Âm khi mà bản thân đang ở trong tình thế mà tuỳ thời phải chiến đấu. Bộ gen mạnh mẽ mỗi lần khởi động cứ như dòng dung nham sôi sục mà đốt cháy toàn bộ thân thể, tuỳ thời có thể lao lên bóp chết cả địch bất kì khi nào.
Cha Hùng lo lắng nói, đợi hoà bình sẽ đưa anh đi kiểm tra lại gen. Tuy rằng tình huống gen người bị gen thú ăn hoàn toàn rất hiếm, nhưng mà không phải không có.
Tối đó, Hùng Âm trực, lại nổ ra một trận chiến nhỏ ở biên giới. Chỉ là nổ súng hù doạ nhau một chút, thậm chí còn không đáng để báo cáo. Nhưng mà tâm trí luôn đấu chọi với cơn buồn ngủ hoàn toàn bị bay biến bởi tiếng súng.
Nhìn một người lính trẻ ôm chặt cây súng gật gù bên gốc cây, Hùng Âm đánh đầu cậu một cái. “Đừng ngủ. Đợi thêm một tiếng nữa đi.”
Những người còn lại vang lên tiếng cười nhạo, chỉ là cười vui một chốc rồi thôi. Lại yên ắng.
Có lẽ cũng phải mấy năm rồi, tiếng của động vật về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-oc-sen-de-duoc-tram-trung/2647887/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.