Hùng Âm buông người trong lòng ra, tham lam mà hít thở mùi của Tinh. Lại thủ thỉ hỏi mấy câu mọi người ở quân khu thành phố có khoẻ không. Hai đứa nhóc ai trông.
Tinh có “liều thuốc an thần”, như con mèo nhỏ ngoan ngoãn trả lời Hùng Âm. Còn đỏ mặt mà nói.
“Còn không phải anh bảo, bị thương nặng đến độ, không thể sống thêm nếu thiếu tôi à?”
Lời này quá đáng yêu, Hùng Âm chợt cảm thấy, cả đời này cũng chỉ có đợi có câu này thôi. “Cám ơn nhiều…”
“Anh lại còn mắng tôi, muốn đuổi tôi đi. Đồ không có lương tâm.”
“Xin lỗi, thật xin lỗi mà.” Hùng Âm nhỏ giọng dỗ dành. “Chỗ này nguy hiểm lắm, là tiền tuyến, dễ có bom đạn. Còn không phải tôi sợ em bị thương sao?”
“…Tôi tới để làm quân y, mẹ bảo, làm quân y riêng cho đại đội của anh.”
Số lượng quân y vốn không có nhiều, cứ nhìn từ lúc chiến tranh nổ ra đến giờ, chỗ Hùng Âm đóng quân chỉ có vỏn vẹn năm người đã mất ba là biết. Hiện tại chắc cũng đào tạo được một tốp tạm thời, phân bổ tới từng đại đội để chữa trị.
Làm quân y, trừ phi là chiến trường đại thương, bằng không sẽ không cần lên chiến trường.
“Nhưng mà vẫn nguy hiểm.” Hùng Âm không an tâm mà đáp lại.
Người cũng đã tới, không thể đuổi về được. Hùng Âm chỉ ôm người thêm một lúc, chỉ hận không thể nuốt cả người, như vậy có thể tuỳ thời bảo vệ, không cần lo bị thương nữa rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-oc-sen-de-duoc-tram-trung/2647885/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.