Phía trên thực sự rất tức giận. Tin này chính là hành động gạt phắt đi tất cả động thái hoà bình mà bọn họ muốn xây dựng.
Chỉ huy mang người còn sống lui trở về một khu vực gần đó trị thương, lúc nhận được mệnh lệnh từ đại tướng còn xúc động hồi lâu.
“Bên trên đã cho di chuyển xe tăng, các vũ khí hạng nặng, đồng thời ra lệnh, thấy địch là bắn. Không cần quản đang ở vị trí nào, tình huống nào.”
Gần một nghìn người vui mừng hô lên. Nhưng mà muốn chiến đấu, trước nhất phải dưỡng thương cho khoẻ.
Hùng Âm băng lại vết thương bị toác ra liền xách hộp cứu thương lên đi phụ giúp các quân y. Ngoài ra còn tranh thủ chỉ cho một số người để giảm bớt công việc.
Hùng Tráng dùng kéo cắt băng cứu thương. Vết thương vừa mới lành lại lên da non đã lại bị thương chỗ đó tiếp. Cũng may cậu có gen hùng mạnh nên mới sớm khỏi như thế.
Khu vực bọn họ đóng quân tạm thời còn sóng điện thoại từ mấy cột điện. Tuy không phải là đầy vạch mạnh gì, nhưng có thể gửi tin nhắn. Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, liền gửi một tin cho mẹ.
Hùng Âm đi ngang giường cháu trai lớn, thấy điện thoại sáng màn hình mục tin nhắn liền tịch thu. “Đi ngủ sớm đi. Mày có bạn gái đâu mà nhắn tin gấp làm gì.”
“Chú, con đang nhắn với mẹ mà.” Hùng Tráng hô lên muốn giật lại, nhưng mà thực lực không bằng người, cuối cùng uất ức về chỗ cũ đi ngủ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-oc-sen-de-duoc-tram-trung/2647888/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.