Tôi thực sự bị Âu Dương Thành giam cầm.
Là một biệt thự nằm trên bờ biển.
Cách đó không xa, đứng bên ban công của biệt thự tôi có thể nhìn thấy ở phía đối diện là ngọn hải đăng Hercules nổi tiếng, nơi được mệnh danh là "điểm đến tận cùng của Trái Đất".
Không biết vì lý do nào mà anh đưa tôi đến đây, cũng không biết anh đang ngầm ám chỉ với tôi vì điều gì.
Tôi chỉ biết, đời này của mình coi như xong rồi.
Dù ở một nơi tuyệt cảnh đến đâu nhưng không có một chút tự do nào khác gì cái chết.
Cô hầu gái tóc vàng mắt xanh bưng trà bánh vào phòng, nhìn thấy tôi mải miết nhìn bên ngoài ban công bèn nhỏ nhẹ hỏi tôi bằng tiếng Việt lơ lớ:
"Tiểu thư, để bớt nhàm chán chúng ta trò chuyện một lúc nhé?"
Mỉm cười nhận lấy tách hồng trà nóng hổi cô ấy vừa rót, tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt cảm kích.
"Được chứ Camila! Cô không biết đâu, tôi sắp bị sự nhàm chán này giết chết tới nơi rồi."
"Sao lại nói thế được? Cô còn có tôi và mọi người mà!" Camila dịu dàng an ủi.
Cô ấy nói đúng.
Tuy tôi bị giam cầm theo đúng nghĩa đen, nhưng Âu Dương Thành không hạn chế sự tự do của tôi trong tòa biệt thự này. Tôi được phép đi lại thoải mái, trừ ra ngoài thì không thể.
Mấy điều này chưa tính là gì, Âu Dương Thành còn dùng chiêu vừa xoa vừa đấm với tôi.
Anh ta vung tay thuê chục người giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-nam-chinh-benh-kieu-am-anh-toi-/3675834/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.