Buồn bực vì không có chỗ nào để phát tiết, tôi giận dữ quát lên:
"Còn không phải do anh ép tôi à? Anh không ép thì tôi nào có gan dồn ép anh? Anh đã hứa cho tôi thời gian rồi còn gì? Chưa được mấy ngày đã gấp không chờ được rồi à?"
"Mồm mép lanh lợi thật! Được!"
Vòng tay đang quấn quanh eo được nới lỏng, Âu Dương Thành thả tay, ánh mắt u tối sâu không thấy đáy kìm nén cơn giận dữ. Nhưng cuối cùng anh không làm thêm hành động nào khác mà chỉ cảnh cáo tôi:
"Tôi cho em thời gian, nhưng em đừng tưởng dựa hơi vào nhà họ Phan là có thể trốn khỏi tôi! Không có chuyện dễ ăn như thế đâu!"
Tôi nào có hy vọng hão huyền vào việc dựa hơi một ai đó để chống anh ta!
Tôi còn lo sợ mình làm liên lụy tới người khác nữa kia mà...
"Không dám không dám! Tôi không có thói dựa vào người khác như anh nói đâu! Dựa núi núi đổ, dựa người người chạy. Chân lý ấy không hề sai dù trong bất cứ hoàn cảnh nào"
"Em cũng biết thức thời tới vậy à? Nhưng đáng tiếc, em nghĩ rằng chỉ dựa vào một lời nói xuông là tôi sẽ tin? Em có biết nhà họ Phan là đối thủ không đội trời chung với nhà tôi trên thương trường không?" Nhìn tôi với vẻ mặt ngờ vực, Âu Dương Thành bèn tiết lộ một thông tin cực shock.
Tôi sững sờ. Tôi thực sự hoàn toàn không biết thật!
Ai đấu đá với ai, ai là đối thủ của ai làm sao tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-nam-chinh-benh-kieu-am-anh-toi-/3653459/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.