Một môi trường áp lực như thế thôi thà rằng tìm một công ty tư nhân khác còn hơn.
Nhưng Nhi nó lại không nghĩ giống thế, nó nói với tôi bằng giọng điệu hờn dỗi của một đứa trẻ bị dành mất đồ chơi.
"Tao đã vạch đường cho hươu chạy rồi mày còn cứ thích chọn lối đi riêng là sao? Mày không đi thực tập cùng chỗ với tao chẳng lẽ mày muốn bỏ tao một mình? Mày đang tính nghỉ chơi tao đúng không?"
Tôi nghiến răng nghiến lợi lườm nó mấy cái.
Cái con bé này sao chuyện gì nó cũng suy diễn ra được nhỉ? Tưởng tượng phong phú quá cũng không phải chuyện tốt, tôi hết đường từ chối đành nhận lời.
"Được tao nghe mày! Nhưng xảy ra chuyện bất trắc tao không biết đâu đấy."
Nghe xong đáp án từ tôi, con bé vui sướng nhảy cẫng lên ôm cứng người tôi.
"Tao biết mày sẽ nhận lời mà! Mày không nỡ bỏ tao một mình đâu đúng không?"
Tôi hậm hực hất bộ móng vuốt trên cổ xuống một cách phũ phàng. "Phải phải phải, mày nói gì cũng đúng. Nhưng tao đã nhắc trước rồi đó, chỉ cần một sơ sẩy nhỏ..."
Sau đó tôi nghe thấy tiếng răng hàm va vào nhau ken két trong cổ họng mình như muốn nhai tươi nuốt sống đứa bạn thân láu cá này.
"... thì tao sẽ bỏ mày sang công ty khác ngay. Cho mày ở một mình đấu với một đống người xem còn rảnh rỗi đi chọc tao không."
"Iu! Mày chắc ít có ác, chưa bắt đầu đã dọa sẽ bỏ cuộc rồi."
Tôi cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-nam-chinh-benh-kieu-am-anh-toi-/3621230/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.