Tôi nhắm mắt cho qua.
"Kệ đi mày, cái gì cho qua được thì cứ cho qua. Sân si mãi làm cái gì? Bỏ đi! Tao với mày còn đứng đây là bị muộn học thật đó."
"Mày thôi đi!"
Con bé Nhi nó bức xúc đánh cái đốp lên vai tôi một cái rõ là đau, miệng vẫn không ngớt càu nhàu.
"Mày cứ nói thế thì tao chịu! Được! Người thiệt là mày chứ có phải tao quái đâu mà đi lo chuyện bao đồng cho mày. Mày không muốn tao bận tâm nữa thì làm ơn sửa cái tính cái nết của mình đi. Hơi tí là nhường nhịn! Nhường nhịn quá là bị lấn tới đấy, có nghe rõ không?"
Hết cách, tôi đành vừa đi vừa vỗ ngược vỗ xuôi với nó.
"Ok ok! Tao sẽ nghe lời mày, đừng làm căng lên thế. Tao lo thầy môn "Lịch sử Đảng" sắp vào lớp tới nơi rồi đây này. Đi không nhanh là bị ăn chửi cả đôi bây giờ!"
"Mày chỉ được thế là nhanh!"
Miệng tôi cười nhưng tâm không cười, nếu khi nãy tôi không ứng phó kịp liệu rằng có qua mắt được Nhi không?
...***...
Đúng như những gì tôi lo lắng, thầy giáo bộ môn "Lịch sử Đảng" đã vào lớp trước bọn tôi một bước.
"Tao nói mày có bao giờ nghe đâu. Giờ thì hay rồi, làm sao qua mắt được thầy cùng mấy trăm con mắt ở dưới lớp đây hả?" Tôi không có chỗ nào xả giận bèn cấu một cái rõ là đau lên bắp tay Nhi.
Nhưng mặt con bé nó tỉnh bơ, cứ như đây không phải chuyện liên quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-nam-chinh-benh-kieu-am-anh-toi-/3621229/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.