"Thế thì không được rồi, chị phải đi cùng với chúng tôi!"
Nói xong, cả hai người xúm vào định lôi tôi đi thật.
"Này này! Giữa thanh thiên bạch nhật không nên tùy tiện lôi kéo người khác như vậy đâu." Quá hoảng hốt, tôi nhảy phắt xuống ghế tính chạy đi gọi Nhi nhưng bất thành. Cánh tay tôi đã bị một trong hai người họ túm được.
"Tôi đã nói nhẹ nhàng với chị hết sức rồi mà chị còn không nghe thì đừng trách tụi này ác!"
Có lẽ do đứng nghe hai chàng thanh niên này nói quá vô lý, anh chàng bartender vội can thiệp.
"Này hai cậu, tôi thấy người vô lý nhất là hai cậu đấy. Mời hai cậu đi cho! Đừng làm ảnh hưởng đến khách của chúng tôi."
Thấy tình hình không ổn, hai thanh niên biết khó mà lui không vô cớ đòi tôi phải đi cùng nữa mà rời đi ngay.
"Bỏ cuộc nhanh thế á?" Bartender lẩm bẩm.
Khi ấy tôi chẳng nghĩ nhiều, mắt cứ nhìn đăm đăm vào hai người kì lạ kia.
"Bỏ đi thì tốt chứ sao? Tôi còn đang tưởng mình hôm nay đừng mong về được nhà cơ đấy."
"Tiếc thật!"
"Hả?"
"Không có gì, tôi chỉ lẩm bẩm mấy câu vu vơ thôi mà. Chị không cần để ý đâu."
Cậu ta nói thế là sao? Tôi không hiểu cho lắm, vẻ mặt cậu ta trông quái quái thế nào ấy...
"Ừm, tôi đi vệ sinh lát, cậu giữ chỗ cho tôi nhé!"
"Ok bà chị!" Anh chàng bartender nháy mắt với tôi một cái, khôi phục biểu cảm như bình thường.
...***...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-nam-chinh-benh-kieu-am-anh-toi-/3621225/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.