"Này, cô ấy cứ ngủ say ly bì thế này liệu có tỉnh không?"
"Không tỉnh cũng phải tỉnh! Đợi thêm lát nữa đi, tớ nhớ tớ bỏ vào ly của cô ấy một lượng rất thấp mà!"
"Ôi dào! Lượng thấp của cậu cũng đủ đánh gục một con voi to lớn chứ đừng nói là một người trưởng thành. Lát nữa thiếu gia đi vào mà cô ấy chưa tỉnh thì cậu đi mà lãnh hậu quả."
"À vậy cậu đây là đang nói thân ai nấy lo hả?"
"Chứ còn sao nữa!"
"Cậu đứng đấy cho mình!"
Ồn quá! Đầu tôi ong ong lên như muốn phát điên, sao xung quanh lại ồn ào thế? Tôi đang ở đâu thế này?
Tôi thử cựa mình nhúc nhích nhưng không tài nào nhấc tay nâng chân lên được. Cảm giác nặng nề và mệt mỏi khiến tôi vô cùng khó chịu. Nhất là hai bên mí mắt, nó cứ dính chặt vào nhau không tài nào mở ra.
Phát hiện tôi có dấu hiệu sắp tỉnh, những giọng nói ồn ào kia lại vang lên bên tai.
"Ê từ từ đã! Hình như cô ấy sắp tỉnh dậy! Cậu mau gọi điện báo cho lão gia đi!"
"Ờ ờ để mình lấy điện thoại."
Bọn họ tính làm gì vậy? Tại sao lại bắt tôi đến đây chứ? Họ đã biết tôi sắp tỉnh lại?
Tôi cố gắng cựa người lần nữa nhưng không được, dường như ý thức tôi đã tỉnh nhưng cơ thể nặng nề thì không thế. Nó cứ trì trệ mãi khiến tôi rất hoảng...
Ai biết chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra với tôi?
Cảm giác không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-nam-chinh-benh-kieu-am-anh-toi-/3621226/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.