Thích Trường An nhìn câu này xuất thần một lúc, rồi lại từ từ bật cười.
“Thích Trường An: Ừm, rơi rồi. // Từ Lạc Dương: Lạc Dương tuyết rơi rồi, còn Trường An thì sao? @Thích Trường An.”
Trong lòng anh đổ xuống một trận tuyết lớn.
Thế là lúc Lương Khưu tới, lập tức nhận ra tâm trạng Thích Trường An tốt hơn so với mấy ngày trước, anh thở phào nhẹ nhõm, đứng ở bên giường, dựa theo mức độ nặng nhẹ của công việc mà báo cáo.
“Trường Ân thiếu gia buổi chiều gọi điện tới, mời cậu chủ trì cuộc họp hội đồng quản trị của khu vực Trung Quốc tổ chức ở thành phố B vào ba ngày sau, tài liệu đã chuẩn bị xong rồi, đến lúc đó tôi cũng sẽ đi cùng cậu.”
Thích Trường An ngồi ở trên giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhẹ gật đầu: “Nói với anh cả, tôi sẽ giúp anh ấy ngăn cản.”
“Vâng.” Lương Khưu nói tiếp: “Thứ hai là vấn đề liên quan đến phim ảnh, gần đây cậu có kế hoạch nhận phim mới không? Có rất nhiều kịch bản đã được đưa tới studio rồi.”
“Tạm thời không nhận, chờ sau khi chiếu《Tuyệt địa truy kích》rồi tính tiếp.”
“Được.” Lương Khưu gật đầu, đang định nói tiếp, đã nghe Thích Trường An nói: “Anh gọi điện thoại cho Chử Vệ, bảo ông ta đừng khấu trừ đùi gà của Lạc Dương, nếu như ông ta thiếu tiền, tôi có thể đầu tư vốn, giúp ông ta bổ sung chỗ trống tài chính.”
Lương Khưu phản ứng rất nhanh, mặc dù không biết vì sao chủ đề lại bị bẻ lái, nhưng vẫn trả lời rất nhanh: “Vâng, Thích thiếu gia, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-moi-ngay-deu-phat-keo/1975693/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.