Từ Lạc Dương vừa xuống máy bay, trước tiên gửi cho Thích Trường An một tin nhắn, nói mình đã tiếp đất bình an, rồi mới không ngừng nghỉ chạy tới trường quay.
Lúc cậu được trợ lý đạo diễn dẫn tới trước mặt Chử Vệ, đối phương mặc một cái áo khoác dài bằng lông màu đen, đang sửa chữa thiết bị. Thấy người đến, cũng chỉ nhấc mí mắt liếc mắt nhìn, giọng điệu lạnh nhạt dặn dò trợ lý: “Dẫn tới phòng hóa trang, mặc long bào rồi ra đây.”
Thế là một câu tự giới thiệu “Chào đạo diễn Chử, tôi là Lạc Dương” của Từ Lạc Dương, kẹt lại trong cổ họng không có cơ hội nói ra.
Mỗi đoàn làm phim sẽ mang theo phong cách và thói quen riêng biệt của đạo diễn, một giờ sau, Từ Lạc Dương kim quan vấn tóc, mặc long bào lộng lẫy ngồi trước gương, để mặc chuyên viên make up bôi bôi trát trát lên mặt mình, chỉ có thể cảm thán ở trong lòng —— hiệu suất cao quá đi! Lúc trước cậu tính, điều chỉnh trang phục và make up dù sao cũng phải mất ba bốn tiếng, sự thật chứng minh, cậu nghĩ nhiều quá rồi.
Stylist cầm kim, đang giúp cậu điều chỉnh mấy chi tiết nhỏ trên y phục, tốt bụng chỉ điểm: “Lát nữa ra ngoài, cậu không cần chào hỏi đạo diễn Chử đâu, mà cứ trực tiếp tới sau máy quay diễn luôn là được. Đạo diễn bảo diễn cảnh nào thì diễn cảnh đó, nếu như không nói gì, thì cậu cứ tự mình phát huy thôi.”
Từ Lạc Dương hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lại rất biết ơn mà cười nói: “Cảm ơn chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-moi-ngay-deu-phat-keo/1975695/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.