Qua ngày 10 tháng 2, bầu không khí bên trong đoàn phim dần dần bắt đầu vội vàng hẳn lên. Từ Lạc Dương đứng trước gương to, stylist và trợ lý đang khoác khôi giáp lên người cậu, bởi vì quá nặng, Lư Địch còn phải ở bên cạnh giúp một tay.
Nhận được ánh mắt của Lư Địch, Từ Lạc Dương ho nhẹ một tiếng, mở miệng cười: “Chị Phương, chỉ còn một tuần nữa là tết rồi, tới tết, đoàn phim mình có được nghỉ không?” Nói xong, cậu lại tỏ vẻ hồi hộp đợi đáp án.
Đường Phương chẳng chút uyển chuyển nói: “Dựa theo thông lệ ngày trước, thì không nghỉ đâu.”
Chử Vệ quay phim trong nước và ngoài nước, để nâng cao năng suất, tiết kiệm thời gian của staff trong đoàn phim, cho nên có hẳn một ê-kíp thành viên cố định. Giống như stylist Đường Phương, đã đi theo Chử Vệ quay mấy bộ phim rồi, nên vô cùng hiểu rõ thói quen của đạo diễn.
Nghe thấy câu trả lời này, Từ Lạc Dương và Lư Địch liếc mắt nhìn nhau, trái tim hai người đều vỡ thành tám mảnh.
Nhưng quay phim cường độ cao khiến Từ Lạc Dương vừa bước ra khỏi phòng hóa trang, đã theo bản năng mà thu hồi lại tâm tư buồn phiền do tết âm lịch không được nghỉ. Đang là rạng sáng, ngoài lều vải lớn, đuốc nhuộm đỏ màn đêm, diễn viên quần chúng thân mặc áo giáp đã vào vị trí của mình, đạo diễn Chử đứng trên cái giá cao hơn một mét, đang điều chỉnh thiết bị. Từ Lạc Dương không cần ai nhắc nhở, tự giác đứng ở chỗ đã được chỉ định.
Cơ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-moi-ngay-deu-phat-keo/1975692/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.