Lệ Thịnh Quân nói xong dừng một chút, cúi đầu ôn nhu nói với Vu Mộc Hi: “Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, phải tin tưởng anh. Tình cảm của anh đối với em như thế nào em còn không rõ sao.”
Vu Mộc Hi tuy rằng không rõ lắm bạn của Tiểu Li Tử vì sao lại có bản lĩnh như vậy, nhưng vẫn vô cùng phối hợp lao vào trong lòng ngực anh, uốn éo nói: “Người ta là quá để ý anh, quá yêu anh. Anh đêm nào cũng không ở nhà ở bên cạnh em, trong lòng em hoảng, sợ anh không cần em nữa.”
Nói xong còn phối hợp nức nở khóc lên.
Thân thể Lệ Thịnh Quân cứng đờ.
Người phụ nữ này có cần phải ra sức diễn như vậy không.
Kỹ thuật diễn thế này căn bản không nên đi bán quần áo, nên đi lăn lộn giới giải trí.
Anh miễn cưỡng trấn tĩnh, sờ sờ bả vai cô, ôn nhu nói: “Anh sẽ không thể không cần em, đừng suy nghĩ lung tung.”
“Ừm...”
Vu Mộc Hi ôm sát eo anh, ủy khuất giải thích, “Anh yên tâm, cho dù em có lại suy nghĩ lung tung, dù cho em mười cái gan em cũng không dám tới chỗ này nữa. Nơi này quá không chính quy.”
Giám đốc Dương sắc mặt có chút không nhịn được, “Vị tiểu thư này, câu lạc bộ chúng tôi luôn kinh doanh đứng đắn …….”
“Anh gọi ai là tiểu thư?”
Vu Mộc Hi không khách khí đánh gãy anh ta, “Hay là anh làm giám đốc ngày thường tiếp xúc với quá nhiều tiểu thư. Tôi nói anh không chính quy là bởi vì tôi vừa vào cửa đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-le-tien-sinh-vua-gap-da-yeu-toi/854407/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.