Sau khi rời khỏi cửa, Vu Mộc Hi xốc lên góc áo lặng lẽ nhìn Hoắc Đình Diễn liếc mắt một cái. Cô xác định, vừa rồi chính là người đàn ông này đuổi Tiết tổng đi, chẳng qua người đàn ông này hồi nãy ngồi ở bên cạnh Lương Mộ Nguyên.
Thật đúng là khí chất ổn trọng nho nhã, thành thục nội liễm.
Lúc nãy sao lại không phát hiện ra.
Không nghĩ tới cái loại mặt hàng Lương Mộ Nguyên còn có bạn như này.
Lệ Thịnh Quân ấn đầu cô vào trong, sau khi đi ra ngoài, mới xốc áo khoác lên. Nhìn đến bộ dáng cô trang điểm rất đậm liền tức giận, “Cô còn nhìn cái gì mà nhìn.”
“Chị nhìn cái người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh đậm, trông thật đẹp trai, nói chuyện khí chất mạnh mẽ, quá man.” Vu Mộc Hi cười hì hì nói.
Hai mắt cô phóng ra ánh sáng, trong giọng nói không hề che giấu tán thưởng. Lệ Thịnh Quân cảm thấy chói mắt kỳ lạ, nhịn không được mỉa mai nói: “Nếu không phải nhờ tôi, hôm nay cô có bị tên họ Tiết mang đi anh ta cũng sẽ không thèm để mắt đến cô. Đừng tự mình đa tình, trừ phi heo biết trèo cây anh ta mới có thể thích cô.”
“Chị cũng không hề anh ta coi trọng chị mới cứu chị, em làm gì mà nói khó nghe như vậy.” Vu Mộc Hi bĩu môi, “Chị còn chưa có hỏi em đâu, em sao lại ở chỗ này, còn quen biết với bọn họ, đặc biệt là cái loại Lương Mộ Nguyên cặn bã này.”
Lệ Thịnh Quân nghĩ nghĩ, nói: “Tôi không quen biết Lương Mộ Nguyên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-le-tien-sinh-vua-gap-da-yeu-toi/854408/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.