Hàn Lâm Vi bị nói sắc mặt hết trắng lại xanh.
Vu Mộc Hi thở sâu, cố nén chua xót nói: “Các người ngoài việc sinh tôi ra đã làm cái gì? Lúc cuộc sống của tôi khó khăn nhất, các người đã giúp tôi cái gì? Xin đừng lấy danh nghĩa muốn tốt cho tôi đến sắp xếp cuộc đời tôi.”
Trình Trạch Khiêm trong ánh mắt phun ra ngọn lửa, “Mày thật sự không muốn cùng Lệ Thịnh Quân kết hôn?”
“KHÔNG MUỐN.”
Vu Mộc Hi từng câu từng chữ, trả lời rành mạch.
“Được! Tốt!”
Trình Trạch Khiêm chỉ vào nàng nổi giận đùng đùng gật đầu, “Không biết tốt xấu, tao cho mày cơ hội mày lại không biết bắt lấy, về sau sống hay chết cùng Trình gia chúng ta không có bất luận quan hệ gì.”
Vu Mộc Hi cười lạnh một tiếng.
Nói giống như Trình gia cho cô rất nhiều ơn huệ.
“Chúng ta đi, đứa con gái này coi như uổng sinh.”
Trình Trạch Khiêm không thể nhịn được nữa kéo Hàn Lâm Vi rời đi.
Cửa “bang” dùng sức đóng sầm.
Trong phòng khách yên tĩnh nặng nề.
Vu Mộc Hi đi đến ngồi xuống bàn, cầm lấy đũa gắp mì. Sợi mì tròn tròn quấn quanh vài vòng ở không trung, run rẩy một lát, lại lần nữa buông đũa, vành mắt ửng đỏ.
Lệ Thịnh Quân đáy lòng có một chút thất thố.
Đây là muốn khóc sao?
Là bị Trình gia thương tâm mà khóc, hay là bởi vì tiếc hận không thể đồng ý hôn sự này mà khóc?
Anh hạ giọng, phức tạp dò hỏi: “Cô có phải thật sự rất muốn gả cho Lệ Thịnh Quân?”
Vốn dĩ Vu Mộc Hi cùng Trình gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-le-tien-sinh-vua-gap-da-yeu-toi/854394/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.