Ngón tay anh thon dài trắng nõn nổi bật trên màu xanh lục của hành thái, trông có vẻ sạch sẽ cân xứng, ngón tay không quá mập cũng không quá gầy, gãi đúng chỗ ngứa.
Đại khái là lâu lắm không chú ý tới Tiểu Li Tử nấu ăn, Vu Mộc Hi thật lòng khen, “Tiểu Li Tử, tay em thật là đẹp mắt, chị chưa gặp ai tay đẹp giống như em vậy.”
Lệ Thịnh Quân nắm dao trong tay, liếc mắt nhìn tay mình, không quá tán đồng, “Đó là cô chưa hiểu việc đời.”
Không phải hắn khoe khoang, Vu Cẩn Li này đôi tay đẹp, nhưng so vẫn kém đôi tay trên thân thể anh.
“Chẳng lẽ em thấy qua người có tay còn đẹp mắt hơn?” Vu Mộc Hi đuổi theo hỏi.
“……”
Lệ Thịnh Quân căng chặt quai hàm, không cho là đúng, chẳng lẽ cô chưa thấy qua sao, lúc cùng anh xem mắt, anh ngồi đối diện cô.
“Cô im lặng chút, muốn ăn mì thì đi ra ngoài chờ cho tôi.”
Anh ngẩng đầu cảnh cáo.
Vu Mộc Hi buồn bực, khen mà anh còn có thái độ này với cô.
Đi ra ngoài chờ thì đi ra ngoài chờ.
Mười phút sau, Lệ Thịnh Quân bưng một bát mì nước thơm ngào ngạt ra.
Mặt trên rải hành thái, còn trứng chiên, mặt bên trong còn có rong biển cùng rau dưa.
Vu Mộc Hi cảm thấy đã một thế kỷ không được nếm tay nghề của Tiểu Ly Tử, vội vàng cầm đũa quấy một chút, ăn một miếng to, “Ăn quá ngon, so với chị làm ăn ngon hơn nhiều.”
Lệ Thịnh Quân âm thầm hừ lạnh một tiếng, mì đấy của cô là cho người ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-le-tien-sinh-vua-gap-da-yeu-toi/854395/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.