Hình như anh đã hiểu tại sao Vu Cẩn Ly lại về nhà ở rồi.
“Cẩn Ly, cậu vác cái ba lô to thế tính về đây ở à.” Tên Quách Duệ Kích béo mập hai mắt chớp sáng: “Tốt quá rồi, có cậu ở đây, phòng của bọn mình lúc nào cũng gọn gàng sạch sẽ hết. Chỉ sau khi cậu đi mất thì càng lúc càng bừa bộn, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.”
Bách Diệu Triêu trợn mắt nhìn cậu ta: “Cậu thôi đi, cậu xem cái cơ thể thịt lợn của cậu còn không phải là do lười mà ra à, còn bày đặt nói bọn tôi. Chứ không phải cậu muốn Cẩn Ly làm ô sin cho à.”
Thái dương Lệ Thịnh Quân giật giật, lạnh nhạt nói: “Chẳng qua là tôi thấy thời gian còn sớm, tiện tạt qua đâu xem thế nào.”
Anh vẫn về ở với Vu Mộc Hy thôi, quả nhiên, không có so sánh thì không có đau thương.
Chỗ này chỉ một phút thôi anh cũng không ở nổi nữa.
“Ấy, chờ đã, đợi lát tiết thực hành, bọn mình cùng nhau đi đi.”
Bách Diệu Triêu nhanh chóng mặc T shirt, khoác một cánh tay lên vai anh.
Lệ Thịnh Quân không khách khí gạt đi.
Bách Diệu Triêu một bộ mặt tổn thương: “Cẩn Ly, cậu thế nào, đụng cái cũng không được à.”
Lệ Thịnh Quân lạnh nhạt nhìn lướt qua gương mặt cực kì nữ tính nọ, vứt ba chữ: “Không thoải mái.”
“À, phải rồi, cậu xin nghỉ bệnh một khoảng thời gian, cậu khá hơn chút nào chưa.”
“Vẫn ổn.” Người nào đó trả lời tích chữ như vàng.
Bách Diệu Triêu nghiêm túc nhìn anh: “Sao tôi thấy cậu trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-le-tien-sinh-vua-gap-da-yeu-toi/854388/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.