Cơ thể Lệ Thịnh Quân như bị chạm vào điện né tránh sang bên cạnh, cố nén mình xúc động muốn đi soi gương, ánh mắt sâu hoắm trừng cô: “Tai của đàn ông không được sờ bậy, tôi cảnh cáo cô đấy.”
“Ai ôi, em thành đàn ông rồi à, sao chị không biết chứ. Thằng nhóc thô lỗ, ngay cả bạn gái cũng chẳng có bao giờ.”
Đối với với gương mặt điển trai này, Vu Mộc Hy chẳng sợ hãi chút nào, ngược lại cảm thấy dáng vẻ Tiểu Ly Tử tức giận thật là đẹp mắt, con mắt trừng tròn, đường nét trên khuôn mặt căng thẳng, thật đáng yêu.
Lệ Thịnh Quân bị nghẹn đến mức không lên tiếng nổi. Anh hít sâu mấy hơi, nói với bản thân rằng giờ là cơ thể của Vu Cẩn Ly, không so đo với cô.
...
Sau khi xe chạy ra khỏi tiểu khu, Vu Mộc Hy dừng xe chốc lát, sau khi lên xe, kín đáo đưa cho anh một ly sữa đậu nành cùng một hộp sủi cảo ngô.
Thật ra Lệ Thịnh Quân không thích ăn sủi cảo lắm, nhưng vì vừa không có tiền vừa bụng đói, vẫn đành cầm ăn. Nhưng hương vị sủi cảo xốp giòn xốp giòn, còn có một vị ngọt ngoài ý muốn.
Lúc lái xe, Vu Mộc Hy trộm phân tâm ngắm anh. Trước kia không nhận thấy, chẳng biết vì sao, hiện giờ cảm thấy bộ dạng ăn của Tiểu Ly Tử như là một chú cún được cho ăn vậy, ngạo kiều.
Trường đại học mà Vu Cẩn Ly học là đại học y Hoa Thành. Chỗ không xa lắm, ước chừng đường xe hơn hai mươi phút là tới.
Xe dừng ở cổng, Lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-le-tien-sinh-vua-gap-da-yeu-toi/854387/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.