Lệ Thịnh Quân nằm trên một hành lang chật hẹp, kinh ngạc đến khó tin: “Có nhầm lẫn gì không? cô cho tôi ngủ ở ngoài hành lang?”
Đường đường là người sáng lập SY nổi tiếng, tiền tài đối với anh mà nói chỉ là một con số mà thôi, nói anh là người giàu nhất Hoa Thành này quả thật là không phải nói quá, nhưng bây giờ lại phải đi ngủ ngoài hành lang?
Vu Mộc Hi cũng sững sờ: “Không đúng, sáng nay bác sĩ Từ đã sắp xếp giường bệnh số 103 cho chúng ta.”
“Đã có người ngủ rồi, dù sao hôm nay các người vẫn chỉ có thể ngủ trên hành lang.”
Y tá trả lời một cách qua loa rồi chuẩn bị rời đi, Vu Mộc Hi có chút tức giận: “Này, các người làm sao có thể vô lý như vậy. Giường bệnh đã được sắp xếp, bây giờ lại nói chúng tôi phải ngủ ngoài hành lang, đây không phải là lật lọng sao!”
“Cô nói với tôi cũng vô dụng, giường bệnh cũng không phải do tôi sắp xếp, cô muốn gì thì đi tìm bác sĩ, tôi còn có việc phải làm.”
Y tá nói xong cũng rời đi.
Vu Mộc Hi giận đến sắp ngất. Lệ Thịnh Quân cũng tức tối đến đầu óc căng thẳng, mặt trắng bệch, anh ta chưa từng bị đối xử như thế này.
“Em trai, đợi ở đây, để chị đi tìm bác sĩ Từ“.
Vu Mộc Hi tức giận đi đến phòng làm việc tìm bác sĩ Từ, cô đưa tờ giấy ghi giường bệnh cho anh ta xem.
Bác sĩ Từ mặt đầy bất lực: “Không còn cách nào. Hiện tại bệnh nhân 103 bị thương nặng hơn em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-le-tien-sinh-vua-gap-da-yeu-toi/854376/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.