“Không cần.” Lệ Thịnh Quân cướp lấy bát cháo, cúi đầu uống từng ngụm từng ngụm.
Đáy mắt Vu Mộc Hi toát lên vẻ dịu dàng và đau lòng, nhẹ nói: “Tiểu Ly Tử, sao em lại ngốc như vậy. Nếu không phải lần này xảy ra chuyện, chị cũng không biết em đi làm thêm sau lưng chị. Cũng là chị không tốt, gần đây chỉ lo chuyện của mình, không để ý đến em. Thật xin lỗi!”
Lệ Thịnh Quân bị ánh mắt của cô chằm chằm đến nỗi toàn thân nổi da gà muốn rụng ra.
Trong lòng của anh suy nghĩ chẳng lẽ thật sự không phải người phụ nữ này sử dụng vu thuật?
“Được rồi, chị không nên nói cho em những điều này, bác sĩ nói bây giờ đầu óc em rất mơ hồ, đại khái sẽ không nhớ rõ những chuyện trước kia.”
Trong lòng Vu Mộc Hi cảm giác khó chịu.
Lệ Thịnh Quân mấp máy môi mỏng khô khốc, bỗng nhiên mở miệng: “Bây giờ tôi rất lý trí, vô cùng rõ ràng. Nói ra có lẽ cô rất khó tin tưởng, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Tôi thực sự không phải em trai cô. Đêm qua tôi và em trai cô ở cùng trong một thang máy, không biết làm sao khi tôi tỉnh lại đã ở trong cơ thể Vu Cẩn Ly.”
Trước khi nói những lời này anh đã suy nghĩ một khoảng thời gian. Không thể nói mình là ai, nếu không khẳng định người phụ nữ này sẽ cảm thấy mình gần quan được ban lộc. Đến lúc đó càng không có cách nào rứt cô ra được.
Vu Mộc Hi mờ mịt chớp mắt mấy cái: “Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-le-tien-sinh-vua-gap-da-yeu-toi/854375/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.