Bác sĩ Từ hơi ngây ra. Vu Mộc Hi cũng ngây ra.
Hồi lâu mới bày ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt: “Tiểu Ly Tử, em nói gì vậy, em mới là người đưa thức ăn ngoài mà, một người khác chị cũng không biết là ai, nghe nói hai người đi thang máy tư nhân, đang yên đang lành em chạy vào thang máy tư nhân của người ta làm gì nha.”
“Cô gọi tôi là gì?” Lệ Thịnh Quân híp mắt mắt nhìn chằm chằm Vu Mộc Hi.
“Tiểu Ly Tử a!" Vu Mộc Hi xoa đầu anh: “Có phai em quên luôn cả tên em rồi không.”
“...”
Lệ Thịnh Quân váng đầu mấy giây, âm thanh mới căng thẳng nói: “Cầm gương đến cho tôi.”
Vu Mộc Hi chớp mắt mấy cái, không có gương, cô chỉ có thể lấy điện thoại di động ra ấn mở phần tự chụp ảnh cho anh.
Trong màn hình rộng xuất hiện một khuôn mặt của chàng trai trẻ tuấn mỹ ngây ngô, trên đầu còn quấn một lớp băng vải, sắc mặt dưới ánh nhìn chăm chú dần dần trắng bệch.
Mẹ nó.
Trong đầu Lệ Thịnh Quân “Ong ong” một hồi lâu, đây chẳng phải là khuôn mặt của cậu trai đưa thức ăn ngoài sao, mặt anh đâu? Mặt anh đâu rồi?
Một nháy mắt, anh nghiêm trọng hoài nghi đầu óc mình thật sự xảy ra vấn đề, hoặc là bây giờ khả năng vẫn còn đang trong hôn mê, chưa tỉnh.
Nhưng sau khi im lặng tròn một phút, lực ý chí mạnh mẽ khiến anh tỉnh táo lại nói với bác sĩ: “có khả năng mắt tôi xảy ra vấn đề, ông có thể kiểm tra giúp tôi được không? Mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-le-tien-sinh-vua-gap-da-yeu-toi/854374/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.