Sáng sớm hôm sau.
Lệ Thịnh Quân tỉnh lại, mắt sưng ê ẩm, đầu cũng nhói đau.
Đỉnh đầu trống rỗng, bên tai chỉ nghe thấy tiếng dụng cụ tít tít.
Đây là bệnh viện?
Anh ngơ ngác nhìn trần nhà mấy phút mới nhớ ra tại sao mình lại ở chỗ này.
“Em tỉnh rồi.”
Bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh ngạc nhiên.
Một khuôn mặt xinh đẹp hơi có vẻ tiều tụy phóng đại trong mắt anh.
“Vu... Vu Mộc Hi.”
Trong đầu Lệ Thịnh Quân dừng lại một lát, nói ra tên của người phụ nữ trước mặt.
Sao lại là người phụ nữ này?
Anh xảy ra chuyện đưa đến bệnh viện cô ta còn theo tới.
Mẹ anh đâu? Cha anh đâu?
Tại sao là cô ta?
“Quá tốt rồi, em còn nhận ra chị, chị chỉ sợ đầu em xảy ra vấn đề không nhớ rõ chị nữa.” Vu Mộc Hi nắm lấy tay anh cầm thật chặt, trong vành mắt còn lóe lên ánh lệ.
Lệ Thịnh Quân bị làm cho buồn nôn.
Người phụ nữ diễn xong chưa vậy, anh và cô ta rất quen sao, bệnh tâm thần à.
“Buông ra....”
“Em chờ chút, chị đi gọi bác sĩ Từ tới.”
Vu Mộc Hi không đợi anh nói xong đã vội vã chạy ra ngoài.
Lệ Thịnh Quân định ngồi dậy, nhưng vừa mới cử động, phát hiện toàn thân đau run rẩy, không thể nào dậy được.
Khoảng một phút, bác sĩ Từ dẫn theo hai bác sĩ qua làm kiểm tra cơ thể cho anh.
Lệ Thịnh Quân phối hợp với bác sĩ kiểm tra một phen, mới khàn khàn mở miệng: “Cha mẹ tôi đâu, tại sao người phụ nữ này lại ở đây, đuổi cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-le-tien-sinh-vua-gap-da-yeu-toi/854373/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.