Trong lúc cậu ấy nói chuyện, thang máy đã đóng cửa lại, đi lên trên.
Lệ Thịnh Quân khẽ “Ừ” một tiếng, chỉ chỉ nút thang máy: “Đây là thang máy riêng của tôi, chỉ có thể lên tầng cao nhất.”
Lúc này Vu Cẩn Ly mới phát hiện ra vấn đề, kinh ngạc.
Dù cậu đưa thức ăn ngoài không bao lâu, cũng hiểu rõ khu chung cư Hải Yến là tòa nhà số một Hoa Thành, người ở bên trong không phú thì quý, nhưng người này có thể một mình có được thang máy riêng, nhất định thân phận càng thêm hiển hách.
Cậu xông tới như thế đúng là cực kỳ không lễ phép.
“Thật xin lỗi, thực xin lỗi.” cậu gấp đến độ đầu đầy mồ hôi. Lúc này ra ngoài khẳng định không còn kịp rồi, chậm trễ như thế, khẳng định sẽ bị người đánh giá thấp.
“Lên tầng cao nhất rồi lại đi xuống đi.”
Anh nhàn nhạt mở miệng, không có vẻ nổi giận.
Tòa nhà này tổng cộng có ba mươi hai tầng, lúc thang máy đến tầng hai mươi tám, đột nhiên rung chấn, ngay sau đó đèn đỉnh đầu cũng tắt.
Lệ Thịnh Quân vừa đứng vững cơ thể, không kịp phản ứng, thang máy đã mất khống chế rơi xuống.
Trong không gian đen nhánh, anh nghe thấy tiếng kêu hoảng sợ của chàng trai đối diện.
Tất cả xảy ra quá nhanh, chỉ nghe thấy rầm một tiếng thật lớn, trong tai và trong đầu như có cây kim chui vào.
Đau, ngũ tạng lục phủ đều đau, đau đến nỗi anh luôn luôn lý trí trong đầu cũng biến thành màu đen, mất đi ý thức.
...
Mười hai giờ đêm.
Vu Mộc Hi ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-le-tien-sinh-vua-gap-da-yeu-toi/854372/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.