Vu Mộc Hi cướp lấy chén rượu dùng sức uống hai ngụm, sau đó “Phi” một tiếng: “Bà đây ở đâu chứ, đang ở tuyến một chứ đâu.” Đào Miên giội nước lạnh: “Không ai bằng lòng mua hàng của tuyến một cậu.” Vu Mộc Hi: “...” Mấy phút sau, Vu Mộc Hi nói: “Yên tâm đi, tớ có ý tưởng rồi! Gần đây chẳng phải có nhà vừa mở Black Five sao, tớ muốn qua bên đó phát triển. Tớ dự định tự mình mở một tiệm bán quần áo, do tớ tự thiết kế, sau đó livestream, với dáng người người mẫu của bà đây mặc gì chẳng đẹp.” Đào Miên trừng to mắt: “Xin hỏi cậu học thiết kế quần áo lúc nào vậy?” “À, trước kia chẳng phải thường xuyên đi sàn diễn thời trang sao, trong đầu mình chứa đựng rất nhiều linh cảm, có thể bắt chước tiện thể thêm chút nguyên tố mới.” Vu Mộc Hi vô cùng tự tin: “Yên tâm đi, với năng lực của tớ không thành vấn đề. Mà lại bây giờ tớ bị chửi trên toàn mạng, nhưng rõ là tớ đang được chú ý. Đến lúc đó tớ mở tiệm, khẳng định anti fan sẽ chạy tới mắng, càng nhiều người mắng nhân khí càng cao. Đến lúc đó người khác vừa mắng vừa nhìn tớ mặc quần áo đẹp, khẳng định sẽ ngứa tay. Tớ còn nghĩ xong tên cho thương hiệu rồi, tên là Mộc Hi. Sau này tớ muốn phát triển thành hàng hiệu hướng ra toàn cầu quốc tế, một ngày lượng tiêu thụ tùy tiện hơn chục triệu tệ.” “...” Đào Miên trừng mắt nhìn: “Tớ biết ảo tưởng có thể chữa được cho cậu, nhưng cậu cũng nên ảo tưởng vừa vừa thôi chứ.” “Cậu hiểu cái gì.” Vẻ mặt Vu Mộc Hi khinh miệt, hôm nay bị người miệt thị cả ngày, rốt cục có thể miệt thị người khác. ---- Tầng hai, Lệ Thịnh Quân uống nhiều quá vừa đi ra khỏi phòng bao hít không khí đã thấy Vu Mộc Hi dưới tầng. Đầu anh hơi đau. Người phụ nữ này quá lợi hại, đã nói rõ ràng như vậy rồi, còn có thể đuổi đến nơi này, chẳng lẽ muốn tạo cuộc gặp bất ngờ với anh? “Anh Thịnh, đứng đó làm gì, đi vào đi, em vừa thua, giúp em thắng lại hai ván đi.” Bước chân Lương Mộ Nguyên nhẹ bẫng tới, thấy mắt người anh em mình âm trầm nhìn xuống tầng dưới, thuận theo ánh mắt nhìn qua, đáy mắt hiện lên vẻ kinh diễm: “Đại mỹ nữ nha.” “Nông cạn.” Trong cổ họng Lệ Thịnh Quân lạnh lùng ném ra hai chữ. Lương Mộ Nguyên bĩu môi, bỗng nhiên nghĩ đến chút chuyện, cười hì hì bát quái: “Anh Thịnh, nghe nói hôm nay bác trai Lệ bảo anh đi xem mắt với con gái Trình gia đúng không?” Đôi mày Lệ Thịnh Quân khẽ chau lại dưới ánh đèn hành lang hơi tối. Lương Mộ Nguyên cảm giác được anh không vui, nói tiếp: “Em thấy, anh vốn không cần thiết phải nghe ông ấy như vậy! Ông ấy quá bất công, cùng là con trai, cái gì tốt cũng dâng cho Lệ Lăng Châu. Tuy rằng với thân phận của anh bây giờ không để tập đoàn Chấn Ức vào mắt, nhưng....” “Đầu tôi choáng, đi về nghỉ trước, mười hai giờ còn có cuộc họp video.” Lệ Thịnh Quân không muốn dông dài những việc này, ngắt lời anh ta nói xong, phất tay rời đi trước. Lúc ra cửa mới phát hiện tối nay bên ngoài có sét đánh lại đổ mưa. Trở lại chung cư Hải Yến, vừa đi vào thang máy, ấn tầng xong, bên ngoài bỗng nhiên có bóng người gầy gò chui vào. Nhìn dáng vẻ mới tầm mười tám mười chín tuổi, trên người mặc quần áo đưa thức ăn ngoài ướt sũng, hộp thức ăn ngoài được cậu ấy bảo vệ chặt chẽ trong ngực không hề bị ướt. Dáng vẻ rất chật vật, nhưng ngũ quan không che giấu được vẻ tuấn tú và sạch sẽ, như viên ngọc mài. Trong đôi mắt đen của anh ánh lên vẻ kinh ngạc. Rất ít có thể nhìn thấy người đưa thức ăn ngoài có ngoại hình đẹp, bình thường có ngoại hình như vậy đều vùi đầu vào ngành giải trí. Xem ra đây là chàng trai gia cảnh bình thường. Vu Cẩn Ly chú ý đến ánh mắt của anh, thấy anh nhìn mình chằm chằm, đỏ mặt lên: “Thật có lỗi, tôi vội vã đưa thức ăn ngoài. Bên ngoài trời mưa bị chậm trễ mấy phút, người mua đang rất tức giận.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]