Trình Du Dương sau khi nói xong liền thấy môi cô mím lại thành một đường cong nhợt nhạt.
Anh trong lòng cũng có chút buồn phiền, nói: “Tôi cũng không phải cố ý muốn nhằm vào cô, chỉ là cô bây giờ danh tiếng không tốt. Còn nữa, hôm qua, ba tôi có ý tốt bảo cô đi xem mắt, kết quả cô thậm chí tiền uống nước cũng để ba tôi trả. Cô cũng thật có lòng quá đấy...”
“Tôi tìm cậu chỉ là vì Vu Cẩn Ly nằm viện, nhưng lại không có giường, phải nằm ở hành lang.” Vu Mộc Hi ngắt lời. Nếu như không phải cần sự giúp đỡ của anh ta, cô hận không thể trực tiếp rời đi.
“Oh, chẳng trách cô đột nhiên đến tìm tôi.”
Trình Du Dương bỗng nhiên cười cổ quái: “Có chuyện liền nghĩ đến Trình gia chúng ta, không có chuyện gì liền hận không thể rời khỏi nhà của chúng tôi xa một chút. Cô không thấy có lỗi với ba mẹ sao? Được nhận lại lâu như vậy cô tới thăm họ được mấy lần?”
Vu Mộc Hi nghe không nổi nữa: “Được rồi, quên đi.”
Rốt cuộc cô cầu bọn họ giúp gì chứ. Chẳng qua là do lần trước khi vào bị bắt vào đồn công an là Trình Trạch Khiêm chủ động đưa cô ra ngoài, cô cũng vì thế mà chủ động đi coi mắt.
Cho tới bây giờ, Trình gia không phải thật ý mà muốn nhận lại cô, cô vì sao phải bị coi thường.
Vu Mộc Hi chán nản, xoay người rời đi.
Có lẽ cô cũng không nên mong đợi gì từ ngươi em trai này, vẫn là anh ta và Cẩn Ly không giống nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-le-tien-sinh-vua-gap-da-yeu-toi/854377/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.