Sắc mặt Vu Mộc Hi không thay đổi, nụ cười bình tĩnh thong dong: “Tôi cảm thấy... tôi rất xứng nha.”
“...”
Trong đôi mắt u ám của Lệ Thịnh Quân dấy lên từng tầng từng tầng gợn sóng, chán ghét lóe lên rồi biến mất, anh cũng không muốn tiếp tục tốn thời gian nữa.
Thế là môi mỏng duyên dáng phun ra một câu càng độc ác hơn: “Cô Vu, tôi nhắc nhở cô nên tự mình biết mình, dù ngoại hình của cô có đẹp hơn nữa, bên trong như nào, mọi người đều biết.”
Nói xong, thong dong đứng dậy, dáng người cao lớn thon dài cực kỳ cân xứng, một tia nắng ngoài cửa sổ chiếu lên người anh, da thịt màu lúa mì tỏa ra hơi thở cấm dục ung dung.
“Cuộc gặp mặt hôm nay coi như bỏ, cô tiện thể giúp tôi chuyển lời cho Trình Trạch Khiêm, khoản nợ này tôi nhớ kỹ.”
Sau khi người đàn ông rời đi, trong phòng bao lại yên tĩnh lần nữa.
Vu Mộc Hi với tinh thần không lãng phí ung dung uống nửa chén trà nhỏ và ăn điểm tâm, rồi mới rời khỏi.
Có điều vừa chuẩn bị đi ra khỏi cửa, bị bảo vệ ngăn lại.
“Xin lỗi, cô chưa thanh toán.”
Bước chân Vu Mộc Hi hơi dừng lại, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Còn chưa thanh toán sao?
Có lầm hay không, còn có người đàn ông không có phong độ như thế à?
Khi cô im lặng, bảo vệ đã lấy hóa đơn ra: “Trà cô gọi là Hoàng Sơn Mao Phong cao cấp nhất, một bình 8800, cộng thêm hai món điểm tâm và phí phòng bao, tổng cộng hết 15000 tệ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-le-tien-sinh-vua-gap-da-yeu-toi/854368/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.