9.
Đêm khuya.
“Ta cho là ngươi cũng sẽ đi.”
Tiểu hoàng đế nhìn ta, đôi mắt đỏ hoe, hai cánh tay ôm chặt lấy eo ta, vùi đầu vào ngực ta.
“Ta sẽ không ban hôn Lâm Hàm cho đại hoàng huynh.”
“Ừ.” Ta đáp một tiếng.
“Nếu ngươi muốn đưa Lâm Hàm đi, ngươi hãy xin ý chỉ điều động đi Tây Bắc, Trẫm sẽ chấp thuận.” Y nói nhỏ, buông ta ra, lùi một bước xoay người đi.
Đây là lần đầu tiên sau hôn lễ y ở trước mặt ta tự xưng là “Trẫm“.
“Tử Tiêu ca, ngươi có thích ta một chút nào không?”
Ta không trả lời.
“Ta hiểu rồi.” Bả vai y trùng xuống, thanh âm yếu ớt.
Thấy bộ dạng y như vậy, ta không kìm lòng được nữa, bước về phía y, ôm lấy eo y kéo người vào trong ngực.
“Hoàng thượng yên tâm, ta sẽ không rời đi.”
Ta cam kết như vậy.
10.
“Chỉ một năm ngắn ngủi, Tử Tiêu đã xa lạ với ta như vậy.”
Ta đặt bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn lên.
Đúng là Tĩnh Vương.
Ta chau mày, đêm hôm khuya khoắt có người đến, vậy mà ám vệ trong phủ lại không đến thông báo.
Tĩnh Vương nhếch môi cười nhẹ: “Ngươi xem, ám vệ của ngươi căn bản sẽ không ngăn cản ta.”
“Tĩnh Vương đêm khuya viếng thăm không biết có chuyện gì?” Ta hỏi.
“Không có chuyện gì, chỉ vì một người.” Tĩnh Vương tránh nặng tìm nhẹ, “Cũng vì một đoạn tình xưa.”
Hắn chậm rãi cởi áo ra, lộ ra áo lót trắng như tuyết, xuyên thấy qua lớp vải mỏng manh, ta thậm chí cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn.
“Điện hạ tự trọng.” Ta không dấu vết kéo ra khoảng cách.
“Tự trọng?” Hắn hỏi ngược lại: “Ám vệ của ngươi vì sao không ngăn cản ta, ngươi không biết sao?”
Tay hắn đã đặt lên chiếc đai eo của ta.
“Đêm nay không phải vì điều gì khác, bản vương chỉ muốn trở lại làm người bình thường.” Hắn nhấn mạnh, ngẩng đầu cố gắng hôn lên, “Giống như trước đây.”
Ta quay đầu sang một bên, nụ hôn của hắn rơi lên cổ ta.