7.
Đêm đó, ta trở về phủ Tướng quân.
Trầm Linh đã đến phủ từ sớm, đang cười đùa vui vẻ với Lâm Hàm.
“Ô, Lâm tướng quân đã trở lại rồi? Sao ngươi có thể rời xa tiểu kiều thê của mình được vậy?” Cái miệng của Trầm Linh luôn ăn nói khó nghe như vậy.
Cũng may ở đây không có người ngoài.
Ta đặt thanh kiếm lên bàn, thúc giục Lâm Hàm trở về phòng.
“Muội về phòng trước đi, ca ca có chuyện muốn nói với Trầm tướng quân.”
Ta nói thêm: “Quân vụ.”
Tiểu nha đầu có vẻ không vui lắm, lúc rời đi còn không quên nhỏ giọng nói rằng mình cũng là sứ giả của Trấn Bắc doanh.
Một lúc sau, ta lấy một khối ngọc bội từ trong ngực ra, đưa cho Trầm Linh.
Đây là đồ mẫu thân ta giao cho ta trước khi qua đời.
Bà nói rằng bà không thể nhìn thấy Hàm Nhi thành thân, khối ngọc bội này là vật tùy thân của bà, bà ấy muốn ta đưa nó cho Hàm Nhi và phu quân tương lai của muội ấy.
Ta xoay người, “Gần đây Đột Quyết phương Bắc hoạt động ngang ngược. Ngươi mang Hàm Nhi trở về trấn thủ đi.”
Trầm Linh vuốt ve ngọc bội nói: “Sao vậy, Lâm tướng quân có thể tiên tri tương lai sao?”
Ta không trả lời câu hỏi của hắn.
“Ta giao Hàm Nhi cho ngươi.”
“Vậy còn ngươi?” Hắn hỏi, “Cùng đi Tây Bắc không phải là biện pháp tốt nhất sao?”
“Ta chưa từng nghĩ rằng vị trí hoàng hậu hữu danh vô thực này có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-hoang-thuong-thich-nam-nhan/3464512/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.