Ninh Tưởng cúi đầu, không muốn nhìn người trước mắt này.
Lời bố đã nói đương nhiên cậu còn nhớ.
Bố nói, người này là mẹ cậu, là cô ấy đưa cậu đến thế giới này, cậu mới có thể nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, đóa hoa xinh đẹp, mới có thể gặp được bố, bố mới có thể dắt cậu về nhà.
Bố còn nói, mẹ đặt cậu ở chỗ bố làm việc là có lý do của mẹ, lý do là gì thì bố nói, đợi sau khi cậu lớn lên tự mình suy nghĩ là đúng hay sai, nhưng Tưởng Tưởng là đứa trẻ thông minh, có thể tự mình nói chuyện cùng mẹ, thử xem mẹ có yêu cậu không. Có thích người mẹ này không, cần cậu tự quyết định.
Lời của bố, thực ra Ninh Tưởng còn nhiều chỗ chưa hiểu, thậm chí sau khi nghe xong cũng không nhớ hết, nhưng cậu rất muốn có một người mẹ.
Trước kia sau khi nghe nói người chụp ảnh cùng bố là mẹ mình, cậu đã ngày đêm mơ ước, mơ ước mẹ quay lại, mơ ước mẹ sẽ yêu cậu, hơn nữa rất hãnh diện, mẹ của Tưởng Tưởng rất xinh đẹp.
Sau này mẹ thật sự đã về, cậu vô cùng vui vẻ, tình cảm dành cho mẹ tích lũy rất lâu bộc phát ra hết, tất cả đều cho mẹ, nhưng mà dường như mẹ luôn rất bận, không có thời gian đến chơi cùng cậu, nhưng không sao, bố cũng rất bận, cậu biết bác sĩ đều rất bận, cậu nhớ mẹ là đủ rồi, nhưng mà, hóa ra người đó không phải mẹ cậu…
Vậy người này thì sao? Bố muốn cậu thử xem mẹ này có thực sự yêu cậu hay không, người yêu cậu sao có thể không cần cậu? Cậu nghĩ thế nào cũng không hiểu, người cậu yêu, cậu sẽ không nỡ rời xa.
“Tưởng Tưởng, có phải không thích mẹ không?” Quyên Tử cẩn thận dè dặt, thậm chí không dám chạm vào tay cậu.
Ninh Tưởng vẫn không nói.
Ninh Chí Khiêm đứng dậy, “Con chơi với mẹ một lát, bố phải đi làm việc, bố sẽ quay về đón con nhanh thôi.”
Đây cũng là điều anh đã bàn bạc ổn thoải với Ninh Tưởng, để nó tự ở chung với mẹ mình.
Bởi vì đã nói xong, cho nên Ninh Tưởng không có ý kiến khác, nhưng anh lại không đi quá xa, ở chỗ Ninh Tưởng không nhìn thấy, yên lặng quan sát.
Anh để mặc cho Ninh Tưởng tiếp xúc với một phần tình yêu khác, nhưng lại không thể để Ninh Tưởng chịu tổn thương, anh phải đảm bảo, có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn anh đều có thể lập tức xuất hiện bên cạnh Ninh Tưởng.
Thời gian trôi qua từng chút một, từ lúc đầu cúi gằm không nói, đến dần dần nói được mấy câu, dù sao cũng đã có chút tiến triển, Quyên Tử không dám quá liều lĩnh, cầm quả táo qua, “Tưởng Tưởng, mẹ gọt táo cho con ăn nhé!”
Ninh Tưởng cũng không muốn ăn táo, nhưng không phản đối, chỉ quan sát dáng vẻ gọt táo của cô ấy.
Quyên Tử vừa nhìn cậu, vừa gọt, chợt tay run một cái, bị dao cắt đứt tay, máu chảy ra.
Vốn dĩ Ninh Tưởng đang nhìn chằm quan sát cô ấy, lần này mẹ con liền tâm, lo lắng cầm lấy ngón tay chảy máu của cô ấy, quả táo rơi xuống đất, Ninh Tưởng thốt ra một tiếng “mẹ”.
“Bố, bố, mau đến cứu mẹ, mẹ chảy máu rồi.” Ninh Tưởng gọi lớn.
Ninh Chí Khiêm mỉm cười nhàn nhạt, khổ nhục kế này Quyên Tử dùng không tồi, Ninh Tưởng lương thiện như thế.
Anh đang muốn đi ra ngoài, nhìn thấy Quyên Tử lấy một miếng urgo từ trong túi xách ra, bàn tay nhỏ nhắn của Ninh Tưởng giúp cô ấy một cách lộn xộn, một lát, vết thương đã băng ổn, hai người cũng không còn ngăn cách.
Dần dần, nói chuyện càng ngày càng hòa hợp, Ninh Tưởng còn dựa vào lòng Quyên Tử, nhìn thấy trên mặt con trai cuối cùng cũng có một nụ cười xán lạn, trái tim mới thả lỏng, nhưng tự dưng lại có chút chua xót.
Quyên Tử đến cũng có chuẩn bị, một túi lớn, không chỉ mang theo đồ ăn còn có đồ chơi, cùng Ninh Tưởng chơi xe ô tô điều khiển từ xa, rất nhanh hòa thành một.
Xe ô tô nhỏ chạy vèo ra ngoài, đụng phải chân Nguyễn Lưu Tranh từ khoa xét nghiệm về.
Ninh Tưởng chạy đến nhặt xe, đứng trước mặt cô, có chút ngượng ngùng.
Cậu cảm thấy mình rất nhỏ mọn, không giống nam tử hán, dì này không phải mẹ mình, mình còn trách người ta không chơi cùng, rất không đúng.
Cậu cào cào tóc mình, cười với Nguyễn Lưu Tranh.
Mấy ngày nay Nguyễn Lưu Tranh gặp cậu, mỗi lần cậu đều có dáng vẻ hơi giận dỗi, liên lụy tim cô cũng căng thẳng, bây giờ cười thoải mái như vậy, xem như là ánh mặt trời chiếu vào lòng.
“Ninh Tưởng…” Cô cúi người giúp cậu nhặt xe lên, trả cho cậu, “Ở đây chơi sao?”
Ninh Tưởng gật đầu, “Cảm ơn ạ…” Nhưng lại hất cằm nhỏ lên cười, quay đầu nắm lấy tay Quyên Tử, “Con có mẹ rồi.” Trên gò má nhỏ nhắn viết đầy kiêu ngạo và thỏa mãn.
“Bác sĩ Nguyễn.” Quyên Tử cười nói.
Nguyễn Lưu Tranh gặt đầu, “Xin chào.”
Ninh Tưởng đã có mẹ, người mẹ giả như cô có thể xuống sân khấu rồi, đứa bé này, có lẽ cũng sẽ không tiếp tục dính lấy cô giống như trước đây nữa, nói thực vẫn có chút không quen. Người kia thì sao? Sẽ quen sao?
Cô cười cười rời đi, mấy chuyện này đều không liên quan đến cô…
Lúc buổi tối tan làm, thấy Ninh Chí Khiêm một mình lái xe rời đi, Ninh Tưởng không đi cùng anh, chẳng lẽ Quyên Tử dẫn người về cùng sao? Người con trai đó của nhà họ Thái, thực sự cô không coi trọng.
Yên lặng một mình lái xe về nhà, lại phát hiện trong nhà tối thui, bố mẹ đâu?
Cô lập tức gọi điện thoại, bên kia truyền đến tiếng khóc của Bùi Tố Phân, “Tranh nhi…”
“Mẹ, sao thế ạ?” Trái tim cô căng chặt.
“Bố con đang cấp cứu…”
Cô xoay người chạy ra ngoài, “Mẹ, xảy ra chuyện gì ạ? Sáng nay còn ổn mà! Ở bệnh viện nào ạ?”
“Ở bệnh viện nhân dân.”
Cô nhanh chóng lái xe hướng về phía bệnh viện nhân dân.
Trong khoảng cách một lần phát bệnh, mới qua hơn nửa năm, lần này rốt cuộc vì sao?
Xông một mạch đến phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân, Bùi Tố Phân đang chờ ở đó lau nước mắt, cùng với Bùi Tố Phân là Tiết Vĩ Lâm.
“Lưu Tranh.” Tiết Vĩ Lâm đứng lên.
Cô gật đầu, trong lòng lo lắng cho bố, cũng không để ý nói chuyện với anh ta, ngồi xuống bên cạnh mẹ, nhẹ nhàng hỏi, “Mẹ, xảy ra chuyện gì ạ?”
“Tranh nhi…” Bùi Tố Phân nắm lấy tay Nguyễn Lưu Tranh, “Bố mẹ có lỗi với con, luôn làm liên lụy con.”
“Mẹ, mẹ đừng nói những lời này, nói chuyện quan trọng đi ạ.” Trong lòng cô nóng như lửa đốt.
“Chiều nay, có người đến nhà đòi nợ, nói là Nguyễn Lãng nợ họ tiền…”
“Bố con tức giận gọi điện hỏi Nguyễn Lãng, mới biết số tiền nó cầm lúc trước căn bản không phải đi đầu tư, mà là trả nợ, còn vay nặng lãi ở bên ngoài…Bố con tức giận….” Bùi Tố Phân khóc lóc không nói tiếp, “Sao mẹ có thể sinh ra một đứa con trai như thế…”
Nguyễn Lưu Tranh giận run người, nhưng lúc này càng lo lắng cho sức khỏe của bố, trong lòng vô cùng nôn nóng, nhưng cũng chỉ có thể không ngừng an ủi mẹ.
“Dì Bùi, Lưu Tranh đừng lo, nhất định chú Nguyễn sẽ không có chuyện gì.” Tiết Vĩ Lâm cũng ở một bên nói.
Bùi Tố Phân gật gật đầu, “Vẫn chưa cảm ơn cậu nữa, hôm nay làm phiền cậu rồi.”
“Dì đừng khách sáo, dì Bùi, cho dù người đi đường nhìn thấy cũng sẽ giúp đưa đến bệnh viện, huống hồ con còn là bạn của chú Nguyễn.” Tiết Vĩ Lâm nói.
“Cậu vất vả rồi, bây giờ Lưu Tranh đến rồi, cậu vẫn nên đi ăn cơm nghỉ ngơi đi, cảm ơn cậu.” Bùi Tố Phân nói.
“Vậy cháu đi trước.” Tiết Vĩ Lâm không nói gì khác, liền rời đi như vậy.
Hành lang phòng cấp cứu sâu hun hút, hai mẹ con dựa vào nhau, cùng đợi kết quả cấp cứu.
Bùi Tố Phân vẫn đang khóc, Nguyễn Lưu Tranh để mẹ dựa vào vai mình, giơ tay ôm lấy bà, thấp giọng an ủi, giờ này khắc này, càng thêm cảm thấy mình là trụ cột của gia đình, xem ra Nguyễn Lãng vẫn chưa trưởng thành…
Hành lang yên tĩnh, lại vang lên tiếng bước chân một lần nữa, cô ngẩng đầu nhìn, là Tiết Vĩ Lâm quay lại, xách theo hộp cơm.
“Hai người đều chưa ăn gì, ăn một chút trước đi.” Anh ta đặt hộp cơm trên chiếc ghế bên cạnh cô.
“Cảm ơn.” Cô có thể không ăn, nhưng mẹ cần phải ăn.
Cô lấy hộp cơm ra, mở nắp, “Mẹ, mẹ ăn chút đi.”
Bùi Tố Phân lắc đầu, “Sao mẹ có thể nuốt nổi…”
“Mẹ, không nuốt nổi cũng phải ăn! Dù sao mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe, nếu không con phải làm sao?” Nguyễn Lưu Tranh ngấn lệ nhìn bà.
Bùi Tố Phân hết cách, chỉ có thể nghe lời con gái, nước mắt lã chã nói,”Vậy con cũng ăn đi.”
“Vâng.” Cô đồng ý, nhưng thực sự cũng không ăn nổi….
Sau đó, Nguyễn Kiến Chung cấp cứu xong, cô không cho mẹ tiếp tục ở lại bệnh viện, nhờ Tiết Vĩ Lâm đưa mẹ về nhà, mình ở bệnh viện trông nom cả đêm.
Sáng hôm sau, cô xin nghỉ với chủ nhiện Lưu, không đi làm.
Lúc Bùi Tố Phân đến, cô vừa cùng bác sĩ nói chuyện xong, bác sĩ nói tắc nghẽn rất nghiêm trọng, có thể đặt stent* không thì còn phải tiến hành kiểm tra một bước nữa.
*Đặt stent mạch vành là thủ thuật can thiệp quan trọng trong điều trị bệnh mạch vành, được áp dụng khi động mạch vành bị tắc hẹp nặng hoặc không đáp ứng với điều trị nội khoa. Thủ thuật này giúp mở rộng lòng mạch bị thu hẹp, cải thiện lưu lượng máu đến nuôi tim, nhờ đó giúp giảm đau thắt ngực và giảm rủi ro nhồi máu cơ tim cho người bệnh.
Tạm thời cô không nói tình huống này với mẹ, chỉ nói, “Mẹ, sao mẹ lại tới rồi? Không phải con bảo mẹ ở nhà nghỉ ngơi sao?”
“Tranh nhi, tối qua con đã không ngủ rồi, con đi về nghỉ ngơi đi, còn nữa, con đang học bồi dưỡng, xin nghỉ có ảnh hưởng đến con không?” Bùi Tố Phân lo lắng hỏi.
Nguyễn Lưu Tranh lắc lắc đầu, “Không sao ạ, con thường hay làm đêm, quen rồi ạ.”
Đang nói, điện thoại lại vang lên, nhìn màn hình, là Ninh Chí Khiêm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]