Cô đi ra ngoài nghe điện thoại, “Thầy Ninh.”
“Vì sao xin nghỉ?” Bên kia truyền đến giọng nói của anh.
Cô chần chờ một chút, “Em… có chút chuyện.”
“Ốm rồi?”
“Không có.”
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Âm lượng anh lớn hơn một chút.
“Bố em bị bệnh.” Cô nói thật.
“Ở đâu? Bệnh viện chúng ta?”
“Không có…”
“Ở đâu?” Âm lượng lại lớn thêm một chút nữa, nghe giống như đang tức giận.
Cô ngừng một chút, “Ở bệnh viện Nhân dân.”
“Bây giờ tôi không có thời gian, sau khi tan làm sẽ qua.”
“Không cần không cần!” Cô vội nói, “…”
Còn chưa dứt lời, bên kia đã là một hồi tút tút.
Cô cầm điện thoại, cực kỳ bất đắc dĩ.
Bây giờ ngoại trừ bệnh của bố, còn có một chuyện đặc biệt gấp gáp, chính là tìm được Nguyễn Lãng, túm cổ nó về, làm cho rõ ràng nó ở bên ngoài rốt cuộc tiêu tiền như thế nào, khoản tiền kia nó trả còn thừa không, lại thiếu bên ngoài bao nhiêu, bên này nếu bố thực sự phải đặt stent thì vẫn cần một khoản tiền!
Vì vậy lại gọi điện thoại cho Nguyễn Lãng, không ngờ lại tắt máy.
Bây giờ còn không biết phải đặt bao nhiêu stent, cũng không biết phải tốn bao nhiêu tiền, nhưng vấn đề tiền này đã vô cùng cấp bách. Nếu như phải làm, nhất định phải dùng loại tốt nhất, cô không biết tiền của mình rốt cuộc có đủ không, cho dù đủ vậy sau này cuộc sống của bố mẹ thì sao?
Cô đã quyết định bán xe, cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-em-thich-toi/2596454/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.