Phương Chi ngủ thẳng một giấc tới sáng ngày hôm sau. Hôm nay là đầu tháng, mẹ đã đưa Đoạn Tiểu Lâu đến trường học rồi. Trường của nó là trường tư, quy định rất nghiêm lại cách nhà khá xa, mấy tháng mới có thể về nhà được một lần. Lần nào về xong lên lại thì mẹ cũng đưa nó qua đó. Đoạn Hứa không biết đã đi đâu mất rồi, Phương Chi cũng chả buồn quan tâm tới cậu ta nhưng chỉ là trong căn nhà trống rỗng này chỉ còn lại mỗi mình cậu, cảm giác cô đơn đã lâu không tồn tại chợt vây lấy cậu, khiến cậu không khỏi thấy hơi bất an.
Nỗi bất an này chưa kéo dài được bao lâu thì đã có một trận ồn ào ập tới chứng thực cho nó, Phương Chi thầm nghĩ phiền phức tới thật rồi. Cậu chạy vội xuống nhà thì thấy một vài người đàn ông khá quen mắt đang đi trước xông vào cửa, theo sau là một đám đàn bà và trẻ con ồn ào chạy theo tới hóng chuyện, cả đống người ầm ĩ vô cùng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Phương Chi hoảng hốt nói: "Thế này là sao?"
Người đàn ông da đen xì dẫn đầu thấy Phương Chi là đứa song tính được gả qua đây, nghĩ chắc trong nhà cậu cũng không có địa vị gì nên nói không lại. Gã bèn bày ra cái vẻ phách lối, hung hăng, chỉ vào Phương Chi nói: "Từ đó đến giờ ai cũng biết người chết không thể nào sống lại được, theo phong tục thì thằng cả nhà họ Đoạn chết lâu như vậy rồi mà vẫn chưa đem đi hạ táng, làm vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-chong-cau-ta-chet-roi/3598049/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.