Da thịt của người đẹp dưới ánh trăng trắng trẻo, thuần khiết, Phương Chi nằm ở giữa cái giường mềm mại, hai tay nắm lấy đầu vú dựng thẳng trêu đùa. Cậu tách rộng hai chân ra, cái lồn đang cắn mút lấy côn thịt thô to xấu xí của người đàn ông ra sức nhả ra nuốt vào, tiếng rên rỉ chậm rãi kéo dài, ngọt ngào như muốn câu trọn hồn phách của người khác.
Người đàn ông đè trên người cậu, hắn ôm lấy hai chân cậu trong tay nắn bóp, thân dưới không ngừng hung hăng đâm rút vào trong vách thịt, dương vật lạnh tới đáng sợ nắc mạnh vào trong lỗ nhỏ trơn ướt. Hắn đâm vừa dữ vừa mạnh mở cổ tử cung ra rồi thở dốc một hơi.
"Chồng, chồng ơi..." Phương Chi nói không nên lời, cả mặt cậu vương đầy ý xuân, bị Đoạn Khinh Trì chịch tới không ngừng lùi vào trong ổ chăn. Cậu thở gấp trêu chọc đầu vú của mình, nắm lấy núm vú vặn vẹo không ngừng: "A! A... Không được..."
Cậu cảm thấy mình thiếu oxi đến ngạt thở, đại não trống rỗng chỉ biết há hốc miệng thở gấp, nước bọt trong miệng cũng không ngừng chảy ra bên ngoài, khung cảnh vô cùng dâm loạn sắc tình. Mồ hôi của Đoạn Khinh Trì nhỏ lên người cậu lành lạnh, hơi thở phả ra lạnh toát, ngay cả ánh mắt của hắn cũng lạnh lẽo vô cùng.
"Ư a!" Cậu ưỡn người cao trào, Đoạn Khinh Trì lại càng đâm rút nhanh hơn, dường như muốn chịch nát tử cung của cậu. Hắn gập hai chân của cậu lên để lộ ra lồn non mềm mại, nắc mạnh lút cán cả cây vào sâu.
"Chồng ơi... Nói gì đi..." Phương Chi vô cùng tủi thân.
Đoạn Khinh Trì trước giờ chưa từng... chưa từng lạnh tới như thế. Trong mắt của Phương Chi, Đoạn Khinh Trì vẫn luôn rất ấm áp, dịu dàng, hình như hắn cũng chưa từng nổi nóng lần nào, lúc nào cũng dỗ dành, chiều chuộng cậu. Nhưng bây giờ hắn lại đột nhiên trở nên lạnh lùng như vậy khiến cho Phương Chi thấy hơi hoảng hốt trong lòng.
"Không thoải mái mà... Á! Ô... Chồng ơi, hôn..." Phương Chi càng hoảng thì Đoạn Khinh Trì càng không để ý đến cậu, hắn chỉ điên cuồng rong ruổi trên người cậu, điên cuồng phát tiết.
Không đòi hôn được, Đoạn Khinh Trì cũng không chịu bú vú cho cậu, hắn chỉ lạnh lùng nhìn vẻ dâm đãng của cậu. Hạ thân hai người dán chặt vào nhau khiến cho cậu đạt được cao trào trên mặt sinh lý, nhưng lại không cho cậu chút an ủi nào trên mặt tâm lý.
Phương Chi bật khóc, vừa sướng vừa khó chịu. Hai tay cậu bụm chặt mặt, mặc cho hai vú bị động tác va chạm tới rung lắc không ngừng, cậu lên đỉnh vô số lần dưới thân người đàn ông cũng như bị giày vò tra tấn vô tận.
"Không muốn nữa..." Cậu vừa không vừa đạp chân lên người Đoạn Khinh Trì, đứt quãng nói: "Buông ra... Không muốn..."
"Bị chịch sướng không? Vui không?" Đoạn Khinh Trì hỏi cậu, giọng điệu vô cùng ác liệt: "Nằm mơ gì chứ, ngay cả trong mơ tôi cũng không cần em nữa."
Phương Chi choàng tỉnh, cậu ngồi dậy cảm nhận trong quần lót vẫn còn lành lạnh. Cậu sờ lên mặt mình mới chợt nhận ra mình đã khóc tới đau khổ thế này từ bao giờ, rốt cuộc là mơ hay là thật đây?
Dù là mơ hay thật thì Đoạn Khinh Trì đều đã nói không cần cậu nữa rồi.
Phương Chi cởi quần lót ra ném qua một bên, dương vật vừa bắn ra vẫn còn dính lại một ít tinh dịch trên đó, miệng lồn sưng phình lên vô cùng sắc tình, nước dâm không ngừng trào ra như không thể đợi được mong người đàn ông mau đến chà đạp nó.
Đoạn Khinh Trì không còn giúp cậu giải quyết nhu cầu tình dục ngày càng tăng cao khiến Phương Chi đêm nào cũng ngủ không ngon. Ngay cả trong mơ cậu cũng mơ thấy bản thân bị Đoạn Khinh Trì đè trên giường hoặc là trên đất chịch, hắn khuấy tung tử cung cậu, bắn tới hai cái lỗ trước sau đều căng đầy, cảm giác thỏa mãn đó bây giờ chỉ có ở trong mơ mà thôi.
Nhưng cậu không thích cảm giác này, cũng không thích Đoạn Khinh Trì trong mơ. Đoạn Khinh Trì đó vô cùng lạnh lùng, mỉa mai và cũng không cần cậu nữa.
Phương Chi tìm áo sơ mi của Đoạn Khinh Trì giấu dưới gối ra choàng lên người mình, như vậy sẽ giống như Đoạn Khinh Trì đang ôm lấy cậu. Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ chiếu rọi lên người cậu, Phương Chi chậm rãi vặn mở lỗ vú đã trướng tới phát đau, hai tay cậu bao lấy bầu vú đè ép, cậu nhịn không được rên lên một tiếng rồi lại vội vàng nén lại, cậu bóp tới hai vú bắn ra một dòng sữa thơm ngọt.
Dòng sữa kia bắn ra ngoài rơi xuống trên giường, Phương Chi lại tiếp tục bóp bên còn lại. Mới đầu còn chưa quen nên cậu làm rất đau, hai ngày nay đã dần quen hơn, vẫn đau nhưng sau khi ép sữa ra thì sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Đoạn Khinh Trì...
Nhớ tới cái tên này khiến hai mắt cậu ươn ướt. Từ sau khi Đoạn Khinh Trì đuổi cậu đi thì thật sự không còn đến gặp cậu nữa, mới đó mà đã trôi qua rất nhiều ngày rồi. Ba ngày trước Phương Chi vẫn còn chắc là khi nào Đoạn Khinh Trì hết giận thì hắn sẽ về lại thôi, nhưng mà không có. Ngay cả cửa sân sau cậu cũng không thể mở ra được nữa rồi.
Cậu nói với mẹ là khoá cửa hỏng rồi, thế nhưng khi mẹ đến mở ra thì lại có thể dễ dàng mở được. Tuy vậy cậu vẫn không thấy bóng dáng của Đoạn Khinh Trì đâu, rõ ràng là hắn không muốn gặp cậu nữa.
Mà hai ngày trước mẹ còn vô cùng phiền muộn, kéo Phương Chi đến nhìn cậu hồi lâu rồi chợt nói: "Có lẽ mẹ đã hại con rồi..."
"Không đâu!" Phương Chi cắt ngang lời bà: "Mẹ đừng nói những lời này."
Mẹ thở dài một hơi, nhịn không được nói: "Ly hôn, có lẽ cũng là một cách, hơn nữa..."
Hơn nữa cái gì thì bà không nói, Phương Chi bị dọa đến mức muốn quỳ xuống trước mặt bà thì mẹ mới không nhắc lại chuyện này nữa.
Lúc Đoạn Khinh Trì nói những điều này, Phương Chi vẫn không cho là thật, sau này thì cho đó chỉ là lời nói lúc tức giận của hắn mà thôi. Nhưng khi mẹ nói đến chuyện này thì chắc có lẽ là thật rồi, cậu không muốn rời khỏi nhà họ Đoạn, cậu cũng không thể nào chấp nhận được chuyện phải rời khỏi Đoạn Khinh Trì, thậm chí cậu chưa từng nghĩ đến nếu một ngày Đoạn Khinh Trì không cần cậu nữa thì cậu còn có thể làm gì.
Cậu chỉ muốn ở bên cạnh Đoạn Khinh Trì thôi.
Suy nghĩ này một khi đã bén rễ thì không cách nào nhổ đi được nữa, Phương Chi nghĩ, cậu có... cách, chỉ cần Đoạn Khinh Trì cần cậu thì chắc chắn sẽ có cách.
Nhưng Đoạn Khinh Trì hoàn toàn không xuất hiện, hoặc là xuất hiện rồi nhưng không để cho Phương Chi phát hiện ra.
Nghĩ đến đây, Phương Chi run rẩy gọi một tiếng: "Đoạn Khinh Trì, anh có đây không?"
Gió lạnh ùa đến khiến cho ánh trăng cũng lay động lắc lư theo.
Cậu thở ra một hơi, kéo áo sơ mi xuống đắp lên thân dưới. Cậu vuốt ve cái lồn cách một lớp áo mỏng, ngón tay di chuyển theo tiết tấu xoa nắn mép lồn đầy đặn. Nhịp xoa càng ngày càng nhanh, lớp vải mang theo mùi hương của Đoạn Khinh Trì ma sát lên hột le nhỏ xinh, ngón tay đâm vào trong vách thịt khiến cho một đống nước nhờn chảy ra ngoài, thấm ướt áo sơ mi.
Phương Chi không ngừng thở gấp nhưng vẫn không thể đạt được đến cao trào, ngược lại cậu càng làm càng đau, vừa đau vừa sướng.
"Chồng..." Phương Chi thấp giọng gọi, tưởng tượng ra khoái cảm lúc Đoạn Khinh Trì làm cho cậu, đôi môi xinh đẹp khép hờ, khoé mắt cũng phủ đầy nước, kiều diễm mà lại không kém phần ngây ngô.
"Muốn quá..." Phương Chi nằm trên giường, giữa hai chân kẹp lấy áo của người đàn ông cọ loạn. Cả người cậu uốn éo không ngừng, tóc cũng bết dính vào một bên mặt, không ngừng lăn lộn trên giường.
"Ưm ha... Chồng ơi, đâm vào..." Phương Chi vội tới bật khóc: "Ngón tay, đâm vào đi..."
Cậu co rúm cả người lại, đuôi mắt đỏ ửng như vừa bị ức hiếp thô bạo. Phương Chi ôm áo của Đoạn Khinh Trì vào trong ngực rồi hé môi ngậm lấy, dịch sữa phun ra từ đầu vú cũng thấm lên lớp vải, thân dưới của cậu đã nhũn ra như một vũng bùn, cái áo sơ mi cũng bị làm tới ướt nhẹp.
"A! Ưm..." Phương Chi ưỡn người lên, trong thịt huyệt chảy ra một đống dịch mật. Cậu uể oải nằm trên giường, một lúc lâu sau mới ôm chặt lấy áo của Đoạn Khinh Trì, hai mắt rưng rưng chìm vào trong giấc ngủ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]