4.
Tôi ở nhà nghiêm túc suy nghĩ ba ngày.
Cuối cùng quyết định... Sẽ quên đi hành động của chính mình!
Chỉ là Tống Vãn lại gọi điện thoại kêu tôi đến nhà cậu ấy ăn cơm.
"Thành thật mà nói gần đây mình đang giảm béo a." Tôi uyển chuyển cự tuyệt cậu ấy, chứ thật ra là sợ gặp mặt ai đó cơ.
"Cậu có bệnh à? Hôm nay mình tổ chức sinh nhật đó!" Tống Vãn lại mắng tôi.
"Sinh nhật của cậu chính là ngày mẹ cậu chịu khổ, vậy mà cậu còn không biết xấu hổ ăn mừng nữa cơ à?" Tôi vẫn còn đấu tranh.
"Anh mình không có nhà, anh ấy đi đến chỗ giáo sư rồi."
"Ồ... phải không? Cậu muốn quà gì? Đúng rồi, mình muốn ăn đầu thỏ sốt cay của mẹ cậu, chân gà rút xương và giá đỗ, có thể chuẩn bị một chút sao?"
"Có! Cậu nhanh lăn tới đây đi."
"Tuân mệnh!"
Tôi vọt vào phòng tắm, gội đầu trong 10 phút rồi sấy khô, lại trang điểm nhẹ nhàng một chút, tùy tiện mua một phần lễ vật liền lăn đến nhà Tống Vãn.
Ngay khi mở cửa nhìn thấy một nhà đầy người, tôi chợt ngẩn ra.
"Bằng hữu của cậu thật là nhiều nha..." Tôi nghi ngờ hướng bên trong nhìn một lượt, "Còn là người mình không quen biết nữa."
Con thuyền tình bạn nói lật liền lật.
Không ngờ sau lưng tôi Tống Vãn lại kết giao nhiều bạn bè như vậy, uổng công tôi còn tưởng rằng mình và cậu ấy cùng thuộc tuýt người cô độc.
"Cậu biết họ mới là kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-cau-muon-chong-lai-toi/2619894/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.