1.
Yêu thầm nhiều năm, tôi lại đối với hắn xuống tay.
Buổi tối hôm đó là ngày họp lớp, tôi giả vờ say rượu rồi lột quần áo của hắn, chơi đùa hắn.
Làm được một nửa lại cảm thấy hối hận.
Cuối cùng tôi mặc lại quần áo cho hắn, ý đồ phục hồi nguyên trạng thái ban đầu.
Đáng tiếc quần áo bị xé có chút rối loạn, thắt lưng cũng không cài được.
Tôi ngồi bên cạnh hắn trầm tư ba giây, thầm cầu nguyện sau khi hắn tỉnh lại sẽ quên sạch hành vi lưu manh của mình.
Sau đó tôi chạy trốn, suốt đêm ngồi trên tàu lửa trốn về quê.
2.
Sáng sớm tinh mơ, mẹ tôi khiếp sợ nhìn cô con gái với hai quần thâm mắt đứng trước cửa nhà: "Con nhỏ này, tối qua đi ăn trộm à?"
Tôi sợ tới mức giật mình một cái. Ừ thì... chuyện này kỳ thật so với đi ăn trộm còn muốn nghiêm trọng hơn ấy chứ...
"Mau vào phòng ngủ đi, đừng có ở đây cản đường. Khi nào ăn cơm mẹ kêu mày."
Mẹ tôi chính là miệng dao găm nhưng tâm đậu hũ, ngoài miệng thì mắng hung hãn nhưng thực chất rất quan tâm tôi.
Đầu óc tôi mơ mơ hồ hồ đi vào phòng, đặt lưng xuống giường đã nằm hết một ngày, chờ đến lúc bị đói đến tỉnh thì đã là buổi chiều.
Trên đầu giường có đặt một phần cơm hộp, kèm theo tờ giấy ghi chú, "Khi nào tỉnh thì ăn, mẹ đi chơi mạt chược đây, nhớ đừng có làm phiền."
Có đôi lúc tôi thật sự hoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-cau-muon-chong-lai-toi/2619896/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.