7.
"Nguyễn Nguyễn, cậu bảo đi toilet cơ mà, sao lại từ trên lầu đi xuống rồi?" Tống Vãn này đúng là âm hồn không tan mà.
"Đừng có chọc mình, đừng nghĩ hôm nay sinh nhật cậu thì mình không thể đánh cậu nhé." Trong lòng đang tức tối, cho nên tôi liền trút giận lên người Tống Vãn.
"Hung dữ quá." Tống Vãn đang cùng tôi rửa chén, nhưng ánh mắt cứ hướng ra ngoài cửa, "Cậu dữ như vậy, mình thật muốn nhìn thấy bộ dạng cậu mắng anh trai mình nha."
"Cậu có phải em ruột cậu ấy không vậy?" Tôi trợn mắt, "Hơn nữa, anh của cậu cũng không đến lượt mình mắng đâu."
Tôi chỉ bực bội một chút thôi, được chứ? Làm sao mà dám hét vào mặt Tống Dã.
"Đừng có nản lòng, anh mình dù có đáng sợ đến đâu cũng chỉ là cái gối thêu hoa. Nói không chừng cậu mắng, anh ấy sẽ khóc đó."
Khóc? Tống Dã?
Không có khả năng đó đâu! Cả đời cũng đều không thể.
Bất quá... tôi đột nhiên có một ý nghĩ thật xấu xa.
"Mình đang nghĩ làm cách nào để đem anh cậu... chơi... đến khóc." Tôi còn cố ý nhấn mạnh chữ nào đó.
"Yo yo yo... mình rất mong chờ nha, xin hỏi cậu nói có phải là động từ không vậy?"
"Cậu hiểu mà?" Tôi bắn ánh mắt không đứng đắn cho cậu ấy.
Vừa dứt lời, một bóng người cao lớn xuất hiện trong phòng bếp.
Tôi đúng là ngu ngốc!
Lại bị Tống Vãn hố, chắc chắn cậu ấy đã nhìn thấy anh mình vào đây từ lâu rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-cau-muon-chong-lai-toi/2619893/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.