“Em định khi nào thì chuyển nhà” Trịnh Hy Tắc dựa vàocánh cửa hỏi.
Lương Duyệt vẫn cúi khom người, đôi dép ở chân đung đưa một hồi mới dừng lại.Cảm giác nặng nề bất ngờ ập đến, vì vậy cô vẫn cứ cúi đầu, suy nghĩ một lát rồimới đáp: “Em dự định sẽ chuyển trong mấy ngày này .”
“Vậy, để anh bảo người của công ty chuyển những đồ em đã đặt đến.” Trịnh Hy Tắcnói, giọng cứng đơ, tay lấy bao thuốc từ trong ngực ra, rồi vân vê trong tayrất lâu, nhớ tới việc cô không thích mùi thuốc lá, anh lại để trả lại vào trongtúi.
Lương Duyệt lặng lẽ gật đầu. Đặt chân vào dép, anh đứng dậy, đỡ cô đi vào dép,rồi cười nói: “Em tới sống ở đó cũng tốt, đỡ phải ngày ngày lái xe về, kỹ thuậtlái xe của em đúng là khiến người khác phải lo ngại, anh chỉ sợ em liên tiếpđưa bệnh nhân đến cho bệnh viện thì gay. Em mà không lái xe nữa, điều đó là mộtviệc tốt cho cả nhà nước lẫn nhân dân.”
Nghe xong câu ấy cô mỉm cười, còn anh, đang trong bộ âu phục màu đen cũng cườitheo.
Tiện đường đi làm, anh đưa cô đi , anh bảo lái xe dừng lại trước toà nhà củavăn phòng Nghiêm Quy, rồi kéo tấm rèm cửa xe nhìn theo cô đang rời xa anh từngbước và cuối cùng thì khuất hẳn sau tấm cửa kính xoay. Một hồi lâu như vậytrong im lặng, anh mới thu ánh mắt đầy vẻ lưu luyến về, rồi sờ lên ngón tay đeonhẫn, đóng cửa xe lại, nói với lái xe: “Tới Trung Thiên.”
Cả ngày hôm nay Lương Duyệt làm việc với tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-anh-yeu-em/87736/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.