Còn năm ngày nữa là đến sinh nhật, Lương Duyệt chuẩnbị về nhà thăm bố mẹ.
Ngồi thu lu trên chiếc ghế cứng của chiếc xe xóc suốt dọc đường, Lương Duyệt đãchuẩn sẵn những lời sẽ nói với bố mẹ khi gặp. Nhưng khi xuống khỏi xe, cô lậptức quên sạch những lời ấy. Cô ra khỏi bến với tâm trạng rất căng thẳng, Ánhnắng rất gay gắt, khắp bến chỉ toàn thấy những bóng người trắng loá, chen chúcnhau.
Túi hành lý xách trong tay nặng chình chịch, cô chỉ còn biết tránh người mộtcách bản năng mỗi khi thấy có ánh sáng chiếu vào mặt.
Cha cô đứng ở một chỗ dễ nhìn thấy nhất ở cổng của bến xe, dáng người cha caogầy, dù ra khỏi cổng về phía nào thì cũng có thể nhìn thấy ông. Khi ông nhìnthấy Lương Duyệt với những bước chân chầm chậm, ông vội bước lên mấy bước rồilặng lẽ giằng lấy chiếc túi xách, quay người bước ra khỏi cổng bến xe. Cô bướctheo cha với tâm trạng áy náy, mãi cho tới khi ra hẳn khỏi bến. Ở ngoài đó, mẹcô đang sốt ruột đi đi lại lại ở chỗ thuê xe, nhìn thấy con gái bình an trở về,bà không khỏi nghẹn ngào, Lương Duyệt cũng nghẹn ngào như mẹ.
Về đến nhà, mẹ cứ kéo cô để hỏi chuyện, còn cha cô thì lập tức vào bếp sau khibước vào nhà, có tới cả hai tiếng đồng hồ vẫn không thấy ông quay ra. Mãi tớikhi nghe tiếng đũa bát lanh canh, mẹ cô mới đưa mắt cho cô, ý muốn bảo cô vàobếp nói với cha mấy lời hoà giải. Cô chần chừ rồi cũng làm theo, nhưng đến củabếp cô lại không biết mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-anh-yeu-em/87735/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.