Buổi sáng thức dậy, Lương Duyệt không nhìn thấy TrịnhHy Tắc trên giường. Trên chiếc ghế phòng làm việc chỉ còn lại một chiếc chănmỏng, còn người thì đã chẳng thấy đâu.
Ngẫm nghĩ thì thấy mình chẳng cần coi đó là một sự mất mát, nên cô chuẩn bị đilàm như bình thường.
Khi cô mặc xong quần áo, chuẩn bị đi xuống gác, thì thím Trần đã bày xong bữasáng, nhìn những món ăn đủ màu sắc mà cô chẳng thấy đói bụng chút nào, vì thếcứ đi làm với cái bụng rỗng không.
Ánh mặt trời buổi sáng đã rất chói chang, cô đưa tay che mắt, bước tới chỗ cóbóng cây, chuẩn bị vẫy xe. Trịnh Hy Tắc đã bảo cô thi bằng lái xe từ trước,nhưng cô bận tối mắt nên chẳng còn thời gian để học lấy bằng lái, huống chi hồicòn bé, đi xe đạp mà không có ngày nào là cô không bị va quệt.
Cho nên, để đảm bảo an toàn tính mạng, cô quyết định bắt taxi đi làm là tốtnhất, thuốc men ở Bắc Kinh rất đắt đỏ, tiền thuốc cho những lần va quệt chắccòn đắt hơn rất nhiều so với tiền đi xe.
Sáng ra, bụng đói, trời nóng, nhìn mãi đoàn xe qua lại mà chẳng thấy chiếc taxinào, trong lòng cô không khỏi cảm thấy sốt ruột. Tính thời gian thấy thì chắcchắn là sẽ đi làm muộn giờ, cô vội vàng chạy tới ngã tư, nhưng cái dạ dày lépkẹp thì không sao thích ứng được. cô ngồi ở vạch sang đường và nôn thốc nôntháo.
Đúng lúc cô đang nước mắt nước mũi chảy ròng ròng thì nghe thấy tiếng còi xeinh ỏi từ phía đối diện.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-anh-yeu-em/2346830/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.