Cãi thì cứ cãi, còn tiêm vẫn cứ tiêm. Đến ngày mởphiên tòa, Lương Duyệt quyết định bỏ kim tiêm truyền dịch trên người, trốn khỏibệnh viện.
Cái kiểu bất chấp cả mạng sống của Lương Duyệt khiến cả Hàn Ly cũng thấy sợ, vìthế khi đưa hồ sơ cho cô, anh đã chỉ vào mũi cô nói : "Tôi phải nhắc cô,nếu cô mà ngã xuống tại phòng xử án thì sẽ lập tức có người đến gỡ biển vănphòng Nghiêm Quy ra đấy. Hậu quả của việc đó rất nghiêm trọng, cô phải chịutrách nhiệm.”
Lương Duyệt mỉm cười một cách yếu ớt, đấm khẽ vào ngực anh : “Đừng đùa nữa, aitháo biển của ai còn chưa biết đâu, chưa biết chừng chúng ta lại tới tháo biểcủa Trung Thiên cũng nên”.
“Cô đúng là điển hình của người ăn cây táo tào cây sung đấy, Trịnh Hy Tắc cũngkhông quan tâm tới việc này à?”, Hàn Ly nói khích.
Nghe nhắc đế cái tên ấy, nét mặt Lương Duyệt bỗng trở bên lạnh lùng, cô cụp mắtxuống, mỉm cười thay cho câu trả lời.
Hôm đó cô bị ngất là vì bị hạ đường huyết, lại thêm bị say nắng. Trịnh Hy Tắckhông nghe thấy lời căn dặn của bắc sĩ là cô phải nằm lại viện hai ngày. Đâyvốn có thể coi như một cơ hội rất tốt để hàn gắn tình cảm, nhưng vì bận bịu vớicông việc ở Trung Thiên nên anh đã rời đi và bỏ lỡ cơ hội đó.
Thực ra, cũng không thể coi là một cơ hội. Thậm chí Lương Duyệt không dám chắcrằng mình thật sự muốn tăng cường sự hiểu biết lẫn nhau trong quan hệ vợ chồnghay không nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-anh-yeu-em/2346828/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.