Sáng ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, cô đã ngồi bên cửa sổvà suy nghĩ rất lâu. Cô lặng lẽ hồi tưởng lại khoảng thời gian chín năm qua, từgiờ phút cô thẹn thùng gặp mặt Chung Lỗi lần đầu tiên, đến cuộc sống khó khănthiếu thốn sau đó, cho đến đám cưới xa hoa với Trịnh Hy Tắc, và cuối cùng thìlà cuộc bỏ chạy trong âm thầm lấn này.
Tất nhiên, cô cũng nhớ tới chuyện của Phương Nhược Nhã, đám cưới của Cố PhánPhán, chị Tề, nụ cười của bé Hinh Hinh, người chồng tận tuỵ của Vu Đình Đình. Chínnăm qua, người nào trong số họ cũng có những thay đổi, tháng năm đã mang đinhững vất vả, thiếu thốn và đem lại cho họ niềm vui, hạnh phúc.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu rọi lên làn sương mù se lạnh của buổi sáng sớm, vàsoi rọi khuôn mặt cô.
Long lanh.
Ai bảo rằng cô không hạnh phúc? Cô có Chung Lỗi hết lòng yêu thương mình, cóTrịnh Hy Tắc là một người chồng xuất sắc, có những người bạn vui thì cười, giậnthì mắng, và còn có cả những ký ức mãi mãi không phai mờ.
Vì vậy cô chúm chím môi, khẽ cười. Cô xé mấy tờ giấy trong sổ, lấy chiếc bút bimàu đen, bật nắp bút ném sang bên, rồi viết những dòng tâm sự trên trang giấytrắng vuông vức gửi cho từng người.
Bao ngày tháng đã trôi qua với biết bao vui buồn, nhưng những gì cô mong ướccũng chỉ là bình an và hạnh phúc, cho dù sau này có đi đâu, thì cô cũng sẽ vẫnrất nhớ những con người, những câu chuyện và tất cả những gì đã xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-anh-yeu-em/2346811/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.