"Nhà anh Trương ở tầng trên nói, gần đây có kẻnào đó cứ lấm la lấm lét trước cửa nhà cô, cô phải cẩn thận một chút. Mặc dùmấy người chúng tôi ngồi buôn chuyện ở bên ngoài, nhưng cũng không đảm bảo lànhững kẻ bất lương vô sỉ không dám làm gì, cô phải chú ý đấy." Bà Phươngdặn dò từ ngoài cửa với vẻ rất nhiệt tình.
Lương Duyệt mỉm cười: "Cháu biết rồi. Bà nhìn xem, trông cháu thế này,những kẻ biến thái nhìn thấy còn phải co cẳng bỏ chạy ấy chứ, bởi vì đem so rathì chắc chắn cháu còn biến thái hơn bọn chúng."
"Đừng có cười nham nhở như thế! THÁng trước tô cũng nói rồi đấy, cơ quanấy đang thiếu một chân kế toán, cô đã tới xem xem thế nào chưa?"
"Được ạ. Chờ cháu viết xong tập bản thào này, nhất định sẽ tới đó xemthử." Lương Duyệt vừa nói vừa ngáp, mắt lim dim.
"Toàn nghe cô nói tới chuyện bản thảo thôi. Cô viết cái gì vậy?". Mặcdù đã qua tuổi bảy mươi nhưng bà Phương vẫn hiếu kỳ chẳng khác gì những phụ nữtrẻ.
"Cháu ấy ạ? Cháu viết tiểu thuyết cho các thiếu nữ đọc, toàn chuyện yêuđương nhăng nhít ấy mà." Lương Duyệt đáp mắt sáng lên.
"Giống như cái bà Quỳnh Dao gì đó hả? Toàn chuyện khóc lóc sướt mướt chứgì?" Bà Phương chau mày, tỏ vẻ không mấy thích thú.
"À, vâng, nhưng cháu sẽ không làm cho người ta khóc đâu." Lương Duyệtvội giải thích.
"Thế thì được, thời buổi này ai mà còn muốn đọc mấy cuốn tiểu thuyết sướtmướt ấy nữa. Phần kết nên viết hay hay một chút, đừng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-noi-anh-yeu-em/2346810/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.