Xuyên không thành một phi tần thất sủng, Trang Lạc Yên cư nhiên trở thành một thành viên trong tập đoàn người đẹp chuyên tấn công đại boss có tên "Hoàng đế", không những thế còn là một thành viên mà cả điểm công kích và phòng ngự đều siêu thấp. Kẻ thức thời biết chọn cách sống dựa vào khả năng, bỏ qua hoang mang cùng lo sợ, nàng tâm tâm niệm niệm sẽ hoàn thành tốt nghề nghiệp mới của mình - nghề làm phi - một nghề nghiệp vô cùng rủi ro, không thể từ chức, một là làm tốt, hai là chết.
Thế là, nàng bắt đầu cuộc hành trình độc chiếm thánh sủng của mình. Cầm? Nàng không biết. Kì? Chơi như thế nào? Thi? Nhàm chán. Họa? Heo ú béo tròn là sở trường của nàng. Vậy nàng làm được gì? Kể ra thì...nàng ăn rất khỏe, không hề kén chọn; ngủ cũng rất dễ, không cần ai dỗ dành; ngoài ra còn có sở thích ngắm mỹ nhân hoặc uống trà thưởng phong cảnh...Hậu cung làm sao có chỗ cho chân tình? Thế nhưng nàng lại chọn vai một phi tần nho nhỏ, một lòng một dạ yêu thương Hoàng Thượng. Giữa một rừng phi tần đầy son phấn, nàng chọn cách trang điểm mộc mạc tự nhiên. Giữa một rừng phi tần sực nức nước hoa, nàng chọn mùi bạc hà thoang thoảng. Giữa một rừng phi tần cung kính tiễn biệt, nàng ngước đôi mắt lưu luyến thâm tình.
Nữ nhi vừa thức thời, vừa si tình, ai mà không yêu? Thế nên...Nàng từ Trang uyển nghi tấn Chiêu tần, lại trở thành Chiêu sung nghi, cuối cùng thăng tiến Chiêu quý phi. Độc chiếm thánh sủng, cuộc sống nhàn nhã, vô lo vô nghĩ. Suy cho cùng, đã là nữ tử thì sẽ có một ngày già đi,lấy sắc tranh tình nhất định sẽ phải nhận kết cục sắc suy tình bạc, vậy thì nàng sẽ dùng lí trí này để thuần phục trái tim Đế vương. Nàng vô tâm vô phế, không có tình yêu, thế nhưng may mắn nắm được tâm tư của vị đế vương vô ái vô tình. Là một vị phi tần đủ tư cách thì cần phải có đạo đức nghề nghiệp. Kỳ thật tần phi là nghề.