Chương trước
Chương sau
Bầu không khí trong căn phòng thật nặng nề. Hoàng đế lạnh lùng nhìn cây búa, Hoàng hậu đứng bên cạnh, sắc mặt rất xấu, khiến cho nhóm người Thục quý phi không dám thở mạnh.

“Sự vụ trong cung phức tạp, trẫm vốn tưởng các khanh chung sức có thể quản lý tốt hậu cung, kết quả lại để những chuyện thế này xảy ra,” Phong Cẩn bực dọc trong lòng, lần thứ hai quẳng tách trà sứ trong tay xuống đất, hắn đứng phắt dậy, nhìn bốn người, sau đó quay sang nói với Hoàng hậu, “Trẫm không cần biết khanh dùng biện pháp gì, nhất định phải tìm ra độc phụ này cho trẫm, trong hậu cung của trẫm, không thể có một kẻ như vậy.”

Hoàng hậu cúi người: “Thiếp nhất định tra thật rõ chuyện này.” Hoàng thượng giao việc này cho nàng, ít nhất đã chứng minh nàng không liên quan tới nó, còn với những người khác… Ánh mắt Hoàng hậu lạnh xuống, nàng cũng rất muốn biết, rốt cuộc ai là kẻ đã khiến quyền lực của nàng trong cung bị lung lay.

“Các khanh lui cả ra đi.” Phong Cẩn khoát tay, không muốn nhìn mấy người này nữa.

Bốn người hành lễ rồi yên lặng rời khỏi cung Hi Hòa. Hoàng hậu vịn tay Hòa Ngọc, thở dài nói: “Bổn cung thật không ngờ trong này lại có kẻ tâm tư độc ác đến thế, thật khiến người ta kinh sợ.”

“Không chỉ Hoàng hậu nương nương bất ngờ, tần thiếp cũng vô cùng sợ hãi.” Thục quý phi nhẹ nhàng tiếp lời, “Chỉ thương Chiêu hiền dung vô tội gặp nguy, nếu trước đó nàng ấy không bị kẻ xấu hãm hại nên mới bị rút thẻ bài thì nay có thể đã tránh được kiếp nạn này.”

“Chuyện thế gian ai có thể dự liệu được.” Giọng Hiền quý phi còn mang theo tiếc thương, “Có trách thì chỉ trách kẻ tâm tư ác độc kia một lòng một dạ muốn hãm hại Chiêu hiền dung, thật đáng thương cho Chiêu hiền dung tuổi còn trẻ đã gặp phải nạn lớn như vậy, may mà bảo vệ được tính mạng, nếu không thì… Ai da.”

Hoàng hậu liếc nhìn Thục quý phi, bước lên kiệu: “Bổn cung chắc chắn sẽ tra thật rõ việc này, hi vọng kẻ xấu đừng nên mong đợi vào may mắn thoát thân.”

“Cung tiễn Hoàng hậu nương nương.” Thục quý phi mỉm cười nhìn theo bóng Hoàng hậu, đợi kiệu của Hoàng hậu đi được một đoạn, nụ cười trên mặt phai nhạt dần, quay đầu nhìn về Hiền quý phi, “Hiền quý phi quả là yêu thương Chiêu hiền dung.” Nói xong, không đợi Hiền quý phi đáp lời, lên kiệu đi luôn.

Ninh phi trầm mặc nhìn ba người giao tranh quyền lực, đợi cả ba đều đã đi xa mới lên kiệu của mình, khi nàng quay lại nhìn cổng lớn của cung Hi Hòa, chiếc đèn lồng hơi lay động trong gió, khiến cho người ta cảm thấy yên ắng đến lạnh lẽo.

Cung Hi Hòa lần thứ hai chìm vào tĩnh lặng, Phong Cẩn ngồi ở phòng ngoài, cho đến khi tách trà mới dâng lên đã không còn hơi nóng, hắn vẫn không động đậy.

“Hoàng thượng, đêm đã khuya.” Làm thái giám tổng quản thân cận của Hoàng đế, mặc dù biết trong lòng ngài khó chịu không thể dẹp yên nhưng Cao Đức Trung vẫn phải nói lời khuyên giải.

“Trẫm biết,” Phong Cẩn đứng lên, ngay khi Cao Đức Trung cho rằng hắn sẽ ra về, lại thấy Hoàng đế quay người đi vào phòng trong.

Trước đây Cao Đức Trung thường tới nơi này, ngày ấy nơi đây luôn thoang thoảng các loại hương vị, chỉ duy nhất không có mùi thuốc, hôm nay vẫn chỗ này, hương vị gì đều không còn, duy độc sót lại là mùi thuốc gay mũi. Chậu tùng la hán trên giá để cây cảnh bên góc tường vẫn còn đầy sức sống mà bồn hoa súng đã không còn một tia xanh tốt.

Vân Tịch đang đứng bên giường phục vụ, thấy Hoàng đế đi vào bèn lặng lẽ cúi người thi lễ rồi lùi về phía sau vài bước.

Phong Cẩn ngồi xuống mép giường, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào gò má tái nhợt, cảm thấy làn da dưới tay mình nóng hổi bất thường, sắc mặt hơi biến đổi: “Sao lại bắt đầu nóng lên rồi?”

Vân Tịch nhíu chặt mày: “Bẩm Hoàng thượng, thái y nói, nương nương bị thương quá nặng, tối nay chắc chắn sẽ phát sốt, chỉ sợ nhất là sốt cao không lùi.”

“Nếu như vậy, bảo người của Thái y viện đêm nay chờ bên ngoài.” Phong Cẩn nhận lấy chiếc khăn ướt Vân Tịch đưa tới, đặt nhẹ lên trán Trang Lạc Yên, “Gọi người đưa tới đây một bầu rượu mạnh đã hâm nóng.” Hắn nhớ khi còn bé từng sốt cao một trận, bà vú khi đó lấy rượu giảm nhiệt cho hắn, tuy đây chỉ là phương pháp của dân gian nhưng rất hữu dụng.

Rượu được đưa tới, Phong Cẩn không chờ bọn người Vân Tịch tiến đến hỗ trợ, tự tay cẩn thận lau trán, lòng bàn tay, lòng bàn chân và cả sau lưng cho Trang Lạc Yên bằng khăn tẩm rượu, sau đó bọc kín người trong chăn rồi mới nói: “Cẩn thận hầu hạ nương nương nhà các ngươi, có chuyện gì phải lập tức báo lại cho trẫm.”

Đã gần canh tư, hắn không thể ở lại cung Hi Hòa nữa, đành không yên lòng dặn dò cung nữ trong cung, phái thêm mấy ma ma có kinh nghiệm tới hầu, sau đó mới yên tâm đi khỏi.

Sau khi hạ triều, Phong Cẩn không về ngay cung Kiền Chính mà tới thẳng cung Hi Hòa thăm Chiêu hiền dung, thấy người đã hạ sốt mới đi tới cung Cảnh Ương gặp Hoàng hậu.

“Những cung này từng tới mượn nô tài của cung Hi Hòa?” Phong Cẩn lật tờ danh sách trên tay, nét mặt không nhiều biểu cảm.

Hoàng hậu nghe mấy từ “tới mượn” bị nhấn mạnh, bình tĩnh đáp lời: “Bẩm Hoàng thượng, tất cả đều đã được liệt kê ở đó.”

“Sướng Thiên lâu, cung Hòa Nhạc, Lâm Nguyệt hiên, Nghi Mi các…” Phong Cẩn đọc từng cái tên trên danh sách, sau đó dằn tờ giấy lên chiếc bàn uống trà bên cạnh, “Xem ra Từ chiêu dung, Nhu phi, Yên quý tần, Tô tu nghi còn chưa đủ nô tài để dùng nhỉ, trẫm đúng là đã quá khắt khe với các nàng ấy rồi.”

“Cho gọi tất cả bọn họ tới đây, trẫm muốn biết, thực ra trẫm đã khắt khe với các nàng ấy chỗ nào.” Giọng Phong Cẩn bỗng dưng nặng thêm, “Ngay cả nô tài cũng phải đi mượn cung khác.”

Hoàng hậu trầm ngâm một chút mới nói: “Thiếp cũng không ngờ các nàng ấy sẽ mượn nô tài của cung Hi Hòa.”

Ngày hôm đó, tin tức đã truyền khắp cung, Nhu phi bị Hoàng thượng triệt thẻ bài một tháng, Yên quý tần và Tô tu nghi bị triệt thẻ bài ba tháng, Từ chiêu dung còn bị Hoàng thượng trách mắng ngay trước mặt nô tài cung Cảnh Ương, không chỉ phạt triệt ba tháng thẻ bài mà còn cắt bổng lộc một năm, thậm chí trong cơn thịnh nộ, Hoàng thượng còn nói Từ chiêu dung không xứng với vị trí chiêu dung.

Lần thứ hai Trang Lạc Yên tỉnh lại đã là buổi trưa, mở mắt nhìn thấy bên cạnh là gương mặt già nua của Mao thái y, nàng chưa kịp nói gì, Mao thái y đã kích động quỳ sụp xuống đất, nói liên miên đại phúc đại cát gì gì đó, lập tức các thái y bên ngoài tràn vào, vừa dập đầu vừa nói mấy lời may mắn với Trang Lạc Yên.

“Các vị đứng lên nói chuyện cả đi, đầu bổn cung còn đau lắm.” Trang Lạc Yên vừa thốt lên, mới cảm thấy giọng mình vo ve như muỗi, cổ họng cũng ấm ách khô khốc.

Mấy vị thái y vẫn nghe ra lời Trang Lạc Yên nói, cả đám đều yên tĩnh lại.

Gắng gượng uống vài hớp canh táo nấu với long nhãn, Trang Lạc Yên thấy dễ chịu hơn, có điều đầu đau vô cùng, nàng không dám lộn xộn, nếu đầu óc có vấn đề gì, e rằng, ở trong hậu cung này không chết cũng mất mạng thôi.

“Nương nương, nô tì đã sai người báo tin cho Hoàng thượng rồi ạ.” Thính Trúc đưa bát cho cung nữ đứng phía sau, cẩn thận lau mặt cho Trang Lạc Yên, “Sáng nay Hoàng thượng hạ triều liền tới thăm nương nương, nhưng lúc đó nương nương chưa tỉnh, Hoàng thượng ngồi một lát mới đi.”

“Vậy sao?” Trên mặt Trang Lạc Yên lộ ra một ý cười phức tạp, “Ta còn cho rằng Hoàng thượng sẽ không tới nơi này nữa.”

“Vì sao trẫm lại không tới nữa.” Đúng lúc này, Phong Cẩn bước nhanh đến, không nhìn một đám người thỉnh an, đè lại Trang Lạc Yên đang muốn ngồi dậy, “Nàng đừng nên cử động, đầu bị thương nặng như vậy còn cứ nhích tới nhích lui, không muốn sống nữa sao?”

Thấy Trang Lạc Yên cúi thấp đầu, Phong Cẩn mềm giọng nói: “Mấy ngày nay không tới thăm nàng, trẫm biết lòng nàng không vui, sau này trẫm sẽ không làm như vậy nữa, nàng cũng phải sống thật tốt, đừng để lại xảy ra việc như bây giờ mà dọa trẫm.”

“Tỉ muội trong cung đông đảo như vậy, dù thiếp có làm sao, Hoàng thượng lại…”

“Nói bậy!” Phong Cẩn trầm giọng, “Người khác là người khác, trẫm muốn là nàng phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

“Nhưng Hoàng thượng, người biết rõ ràng, thiếp sẽ không đi tìm con diều ấy, vì sao người không tin thiếp?” Vành mắt Trang Lạc Yên ửng lên, nàng nhìn thẳng Hoàng đế, “Hoàng thượng nói để cho bọn chúng tự do bên nhau, sao thiếp còn tìm chúng về làm gì.”

Các thái y, thái giám và cung nữ đang có mặt ở đây lúc này đều ao ước mình không có tai, loại lời oán giận trách móc này Chiêu hiền dung dám nói, bọn họ không dám nghe.

Phong Cẩn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đã đỏ lên kia, dời ánh nhìn đi chỗ khác, trầm mặc một lát mới nói: “Là trẫm nghĩ sai rồi, đợi nàng khỏe lên, trẫm sẽ đối xử thật tốt với nàng.”

Trang Lạc Yên nhắm lại vành mắt đã đỏ ửng, nước mắt chảy dọc gò má, lạc vào mép tóc.

Vươn tay lau đi dòng nước mắt ấm nóng, ngực Phong Cẩn như bị vật gì đè chặt lại, hắn sửa chăn cho Trang Lạc Yên: “Trẫm nhất định sẽ tra rõ chuyện này, trông nàng như thế, trẫm cũng đau lòng.”

Hàng mi đang nhắm chặt thoáng run rẩy, cuối cùng vẫn không mở ra.

Thở dài một tiếng, Phong Cẩn quay lại nhìn những người phía sau, bình thản mở miệng: “Nên hầu hạ Chiêu hiền dung thế nào, các ngươi đều đã biết, nếu Chiêu hiền dung lại có gì bất trắc, các ngươi cũng không cần đứng đây nữa.”

Không nhìn vẻ mặt đầy hoảng sợ của những người đó, Phong Cẩn lại quay sang nhìn Trang Lạc Yên một lát, tiếc rằng đối phương vẫn không chịu mở mắt, hắn đứng đó chốc lát rồi mới đi khỏi.

Sau khi Hoàng đế rời đi, Trang Lạc Yên mở mắt, rõ ràng vẻ mặt đầy bi thương, trong mắt lại tràn ý cười.

Có một vài thứ, được đến quá dễ dàng, mọi người thường không biết trân trọng nó, nhưng khi sắp mất đi thứ ấy, người ta mới giật mình phát hiện nó đáng quý biết bao, làm cho người ta luyến tiếc biết bao. Tình yêu của một người con gái dành cho một người đàn ông cũng vậy, nếu phía cô gái chỉ thầm lặng hiến dâng, người đàn ông sẽ từ cảm giác hổ thẹn chuyển thành đương nhiên, chỉ khi khiến anh ta cảm nhận được nguy cơ mất đi nó, anh ta mới hiểu được, phần tình cảm này đáng quý đến mức nào.

Phong Cẩn mặc dù là một người đàn ông nhưng lại là một Hoàng đế, vì vậy, nữ tử với hắn mà nói, có thể giành được một cách quá dễ dàng. Tình yêu của bọn họ với hắn có thể đáng quý, nhưng khi chiếm được rồi thì chẳng còn bao nhiêu giá trị. Chỉ khi tình cảm ấy bị đích thân hắn làm cho tổn thương, hắn mới có thể nhận ra, tình yêu ấy trân quý đến nhường nào. Loại tâm lý này, chẳng phải chính là một kiểu thể hiện của chữ “đê tiện” đó sao?

Ra khỏi cung Hi Hòa, Phong Cẩn sầm mặt xuống, lúc này hắn không dễ chịu trong lòng thì đừng ai nghĩ thoải mái được: “Đã tra ra người của những cung nào lảng vảng quanh cung Hi Hòa đêm qua chưa?”

“Bẩm Hoàng thượng, tối qua quanh cung Hi Hòa có rất nhiều nô tài các cung từng đến gần, trong ngày Chiêu hiền dung gặp chuyện không may, cung Hoàng hậu nương nương, hai vị quý phi nương nương, Nhu phi, Ninh phi, Từ chiêu dung, Tô tu nghi, Yên quý tần, Tương quý tần, Lâm tần đều có người tới gần cung Hi Hòa.” Cao Đức Trung hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Nô tài phát giác được, nếu chỉ dựa vào điều này thì không thể tra ra người nào đã ám hại Chiêu hiền dung nương nương.”

“Đương nhiên tra không ra, nếu đã có dự tính hại người, có thể đã sai người tới cung Hi Hòa từ sớm núp ở đâu đó, hại người xong cũng không nhất định rời khỏi đó ngay, đợi hôm sau chuyện này bị làm ầm lên, thừa dịp hỗn loạn rời khỏi đó mới là thượng sách.” Phong Cẩn cười nhạt, “Một nơi như hậu cung này, ai mà không có tâm tư ăn thịt người chứ!”

Cao Đức Trung thoáng giật thót, Hoàng thượng nói như vậy, thực ra là có ý gì?

“Không cần biết có bao nhiêu kẻ từng qua đó, phải tra xét tỉ mỉ, trong số bọn họ, kẻ nào trì hoãn công việc, hoặc là mất tích không lí do trên nửa canh giờ, chỉ cần có một chút khả nghi, theo dõi thật chặt cho trẫm.” Phong Cẩn lạnh lùng lên tiếng, “Một việc trẫm muốn biết rõ, vậy thì ai cũng không có bản lĩnh giấu giếm.”

Cao Đức Trung lạnh cả lưng, lần này Hoàng thượng thực sự nổi giận rồi.

***

Tháng Ba đã qua, hoa đào đã tàn hết, tiết trời đã ấm trở lại, nhưng chư vị chủ tử trong cung không ai cảm nhận được sự ấm áp này, thậm chí còn thấy lạnh lẽo hơn trước.

Chiêu hiền dung của cung Hi Hòa thiếu chút nữa bị kẻ xấu hại chết, Hoàng đế giận dữ, tầng tầng kiểm tra, kẻ làm nô tài cũng nơm nớp lo sợ bỗng dưng gặp tai bay vạ gió.

Thời gian gần đây, người duy nhất có thể buông lỏng tâm tình có lẽ là Trang Lạc Yên đang dưỡng thương trong cung Hi Hòa mà thôi. Nàng đang nửa nằm nửa ngồi trên tháp mềm, thưởng thức cung hoa do điện Trung Tỉnh đưa tới.

“Nương nương, trà này…” Thính Trúc cầm hộp trà, “Còn giữ lại không ạ?”

“Chẳng phải điện Trung Tỉnh đã đưa Bích Loa Xuân và Bích Đàm Tuyết mới tới sao?” Trang Lạc Yên liếc nhìn hộp trà, “Vùi xuống bồn tùng la hán ấy, coi như giúp nó hoàn tất giá trị của mình.”

Nàng không thích uống trà lắm, trà mới năm nay tất nhiên cũng chưa dùng hết, dù điện Trung Tỉnh một tháng không đưa trà mới tới thì vẫn đủ dùng, nhưng nếu nàng phải chịu thiệt thì sao có thể để những kẻ ở điện Trung Tỉnh đó dễ chịu được. Hoàng đế tới, nếm thử một tách trà cũ năm ngoái cũng hay, phải không?

“Nô tì nghe nói hôm qua Cao công công đã cho ít người của điện Trung Tỉnh tới Thượng Y cục làm nô tài chuyên việc nặng.” Thính Trúc cẩn thận vùi lá trà xuống bên dưới lớp đất của bồn tùng rồi sửa sang lại khiến người ta không nhìn ra bất cứ dấu vết khác lạ nào, nói tiếp, “Còn có Từ chiêu dung của Sướng Thiên lâu bị bệnh, đại cung nữ hầu cận của nàng ấy quỳ nửa ngày trước cung Kiền Chính, Hoàng thượng vẫn không tới thăm.”

Trang Lạc Yên cười nhạo một tiếng: “Trước đó vài ngày nàng ta chẳng phải thiếu người sai sử sao, hôm nay bị bệnh cần người sai sử e là càng thiếu hơn rồi.”

Thính Trúc cũng cười cười: “Nương nương người còn chưa biết, hôm nay mặc dù Hoàng thượng không tới Sướng Thiên lâu nhưng lại hạ ý chỉ, nói Từ chiêu dung bị bệnh trong người, cần tĩnh dưỡng, liền giảm số nô tài của Sướng Thiên lâu.”

Nghe Thính Trúc nói vậy, Trang Lạc Yên cười thành tiếng, Hoàng đế vốn đã bắt đầu chán vẻ giả bộ thanh tao của Từ chiêu dung, nay lại phát hiện nàng ta ỷ thế hiếp người, tất nhiên càng thêm chán ghét. Nam nhân thường sẽ thương xót những nữ tử yếu đuối song lại cực kỳ ghét những nữ tử vờ yếu đuối.

Làm điệu làm bộ một chốc là tình thú, mà làm bộ lâu dài lại thành kệch cỡm vô vị. Từ lúc cung nữ của Thiến quý nhân bị đòn oan dẫn tới chuyện Từ chiêu dung bị Hoàng đế trách phạt, nàng đã đoán được, Hoàng đế chán ngấy Từ chiêu dung rồi.

Lạnh nhạt chốc lát của Hoàng đế làm cho nàng nhìn rõ người nào cực kỳ ghét mình, thậm chí chẳng cần lưu giữ một đường sống liền bắt đầu gây chuyện. Nhu phi ỷ vào nhan sắc hơn người nên được sủng ái, Tô tu nghi ỷ vào việc có một nàng chị họ được lòng Hoàng đế, còn Yên quý tần lại dựa vào thế lực nào mà dám làm vậy?

Thảo nào, dù chiếu theo đúng đường của Thục quý phi để đi lên mà vẫn chỉ là một quý tần, lời nói và cử chỉ kém xa Thục quý phi.

“Bẩm nương nương, Hòa Ngọc cô cô của cung Cảnh Ương tới.” Vân Tịch đi vào, “Bên ngoài nắng đẹp, lại không có gió, nương nương có muốn ra phơi nắng chút không?”

Trang Lạc Yên vịn tay nàng đứng lên: “Cả ngày nằm trong phòng cũng khó chịu thật, em bảo người kê cái bàn trong sân, mời Hòa Ngọc cô cô vào sân truyền lời đi.”

Hòa Ngọc đứng trong sân, ánh dương dìu dịu và ấm áp trải lên người, làm cho nàng có cảm giác biếng nhác. Từ sau đêm Chiêu hiền dung bị tập kích, nàng chưa từng gặp lại vị này, nay đã hơn hai mươi ngày trôi qua, cung Hi Hòa ngày ngày nhận ban thưởng không ngừng, ai cũng có thể nhận ra, Hoàng thượng không hề chán ghét Chiêu hiền dung mà càng cho nàng ta nhiều vinh sủng hơn trước.

Đang miên man nghĩ ngợi, nàng thấy vị Chiêu hiền dung này đang vịn tay một cung nữ đi ra, nàng ta chưa vấn tóc lên, mái tóc đen nhánh xõa tung sau lưng, áo choàng màu đỏ trên người hơi rộng, nhìn vào khiến người ta cảm nhận được một hương vị khó nói thành lời.

“Nô tì Hòa Ngọc xin ra mắt Chiêu hiền dung nương nương.” Hòa Ngọc bước tới hành lễ thỉnh an, nay ai còn dám sơ sẩy trước mặt Chiêu hiền dung, không muốn sống nữa sao? Không nói nàng, ngay cả Hoàng hậu nương nương giờ đây cũng phải khách khí vài phần với vị Chiêu hiền dung này.

“Hòa Ngọc cô cô không cần đa lễ, Hoàng hậu nương nương có chuyện gì quan trọng phái nàng tới đây?” Trang Lạc Yên cười cười với Hòa Ngọc rồi mới chậm rãi ngồi xuống tháp.

“Bẩm nương nương, Hoàng hậu nương nương không có chuyện gì quan trọng cần thông báo, chỉ sai nô tì đưa đến cho người một ít dược liệu bổ huyết thôi ạ.” Hòa Ngọc nói xong, ra hiệu cho cung nữ phía sau đưa dược liệu cho nô tài cung Hi Hòa, “Hoàng hậu nương nương còn nói, xin nương nương không cần lo lắng, nếu có cần gì thì chỉ tới báo lại cho cung Cảnh Ương là được.”

“Đa tạ ân điển của Hoàng hậu nương nương.” Trang Lạc Yên gật đầu, “Ta gặp chút chuyện lại làm phiền đến Hoàng hậu nương nương rồi, vốn tính tự mình tới cảm tạ nương nương nhưng sức khỏe không cho phép, mong nương nương thứ lỗi.”

“Chiêu hiền dung nương nương quá lời,” Hòa Ngọc nghe vậy vội nói, “Nay trên người người có thương tích đâu có thể chịu được khổ, tấm lòng của người, nương nương nhất định sẽ hiểu, nương nương nói, chỉ cần người dưỡng thương thật tốt đã là chuyện vui mừng lớn nhất đối với nương nương rồi.”

“Nương nương nhân hậu, tần thiếp thực sự cảm kích.” Giọng Trang Lạc Yên dần uể oải, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt đi.

Hòa Ngọc thấy vậy, nhanh nhẹn nói: “Xin Chiêu hiền dung nương nương an tâm dưỡng thương, nô tì xin quay về phục mệnh với Hoàng hậu nương nương.”

“Cô cô đi thong thả.” Trang Lạc Yên mỉm cười nhìn theo khi Hòa Ngọc đi khỏi, nụ cười ấy vẫn không nhạt xuống ngay cả khi bóng Hòa Ngọc đã khuất sau cửa, nàng chỉ dựa vào tháp và nhắm mắt dưỡng thần, ánh nắng ấm áp bao phủ quanh người như lúc này rất thích hợp cho một giấc trưa.

Thính Trúc thấy Trang Lạc Yên đã khép mắt im lặng bèn cùng Vân Tịch lùi lại phía sau, nhường lại khung cảnh yên tĩnh cho chủ tử của mình.

Phúc Bảo đi vào sân, thấy chủ tử đang nằm phơi nắng liền vẫy tay ra hiệu với Thính Trúc.

“Chuyện gì thế?” Thính Trúc đi tới gần, hạ giọng hỏi khẽ.

“Thính Trúc, nàng có nghe nói chưa, Cao công công đang điều tra nô tài các cung, tất cả những người từng đi ngang qua cung chúng ta vào ngày chủ tử bị thương đều bị gọi tới hỏi.” Phúc Bảo cũng thấp giọng thì thào, “Ta nghe nói có mấy người bị phạt trượng đến chết đấy.”

“Có lòng bất chính nên mới mất mạng thôi,” Thính Trúc quay đầu nhìn chủ tử còn đang nhắm mắt nằm, “Loại tin tức này không cần báo lại cho nương nương, kẻo làm nương nương mất hứng.”

Trang Lạc Yên mở mắt, thấy Phúc Bảo và Thính Trúc đứng một góc thì thào gì đó với nhau, nàng không tò mò nhiều, chỉ đổi tư thế khác tiếp tục dưỡng thần, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ.

Lần thứ hai mở mắt, một vạt vàng sáng ánh vào mắt, nàng hơi ngẩng đầu, thấy Hoàng đế ngồi ở cạnh tháp mềm, tay cầm một quyển sách, yên lặng đọc.

“Hoàng thượng?” Trang Lạc Yên còn chưa đứng dậy, Hoàng đế đã đặt sách xuống, đè vai nàng lại, “Mấy ngày trước vết thương còn đau đến nỗi không ngủ được, nay mới có dịp nghỉ ngơi một chút, không cần đa lễ trước mặt trẫm.”

Trang Lạc Yên thuận thế nằm lại tháp, ánh mắt thoáng dời đi: “Thiếp chỉ không ngờ Hoàng thượng lại đến.”

“Hôm nay trẫm rảnh rỗi, tới thăm nàng một chút.” Phong Cẩn nhận lấy áo choàng Thính Trúc đưa tới, đắp lên người Trang Lạc Yên, “Thấy nàng ngủ ngon nên không đánh thức nàng.”

“Thiếp cũng ngủ được một lúc lâu rồi.” Trang Lạc Yên sờ sờ đôi má bị phơi nắng đã hơi hồng lên, “Hay là Hoàng thượng vào phòng trong với thiếp đi thôi, đọc sách dưới mặt trời không tốt cho mắt đâu.”

Phong Cẩn cười cười, đột nhiên cúi người, bế bổng Trang Lạc Yên lên: “Ái phi muốn vào trong, trẫm tất nhiên nghe theo rồi.”

“Hoàng thượng!” Trang Lạc Yên giật mình kêu khẽ, tay vội choàng lên cổ Hoàng đế, “Thế này…”

Đặc quyền được ôm kiểu công chúa của nhân vật nữ chính trong ngôn tình nay đến lượt nàng được hưởng rồi, cảm giác này quả là quá tốt.

Phong Cẩn nhẹ nhàng đặt Trang Lạc Yên lên ghế quý phi, lại choàng áo khoác lên cho nàng: “Trong phòng không có ánh nắng, đừng để bị lạnh, bây giờ nàng còn yếu lắm, không được để mắc thêm bệnh nữa.”

“Hoàng thượng cứ luôn khẩn trương như vậy, thiếp đâu có yếu đuối đến thế.” Giọng Trang Lạc Yên hơi oán giận, tay lại nhè nhẹ nắm lấy áo choàng, “Hoàng thượng bận rộn chính sự, thật sự không cần ngày ngày quan tâm đến sức khỏe của thiếp đâu.”

“Trước đây nàng từng nói, trẫm là tất cả của nàng, vì vậy khi nàng không được khỏe, tất nhiên trẫm nên quan tâm.” Phong Cẩn vuốt ve mái tóc đen óng xõa trên vai Trang Lạc Yên, “Gần đây trong triều cũng không có chuyện gì quan trọng, trẫm khá rảnh rỗi, nàng không cần lo lắng điều này.”

Trang Lạc Yên còn muốn nói thêm gì đó, chợt thấy Lục Y khệ nệ bê bồn tùng la hán vừa mang ra phơi nắng vào phòng, bồn tùng tuy không nặng lắm nhưng một nữ tử bê vẫn hơi cố sức.

“Mấy việc này giao cho các thái giám làm, ngươi là một cung nữ, làm việc nặng này sao được, nếu không cẩn thận vấp té thì sao,” Phong Cẩn thấy đó là bồn tùng mình ban cho Trang Lạc Yên lại nói thêm, “Trẫm thấy nương nương các ngươi rất thích bồn tùng này đấy.”

“Bẩm Hoàng thượng, nô tì bê được ạ, thường ngày đều là nô tì chăm sóc bồn tùng này.” Lục Y quỳ xuống thi lễ, dung mạo nàng ta khá xinh đẹp, cử chỉ lúc này lại mang theo chút gì đó trong sáng thoải mái của thiếu nữ.

Trang Lạc Yên điềm tĩnh nhìn Lục Y, nàng cung nữ này vốn cũng là đại cung nữ hầu cận của nàng, có điều từ khi đến đây, nàng thích Vân Tịch và Thính Trúc hầu hạ, xa cách Lục Y này hơn trước, hôm nay nhìn điệu bộ Lục Y, nàng cảm thấy hơi buồn cười.

Chuyển lúc nào không chuyển, sao lại chọn đúng lúc này mà chuyển cây vào?

“Ngươi có thể chăm sóc bồn cây tùng này thì rất tốt, có điều là một cung nữ, trước khi vào phòng không biết thỉnh an sao?” Phong Cẩn lại như thể không thấy được ưu điểm mà Lục Y cố gắng biểu hiện, chỉ lạnh nhạt nói, “Ngươi là cung nữ của Chiêu hiền dung, trẫm không tiện phạt ngươi, ra ngoài quỳ đi.”

“Nô tì cảm tạ ân điển của Hoàng thượng.” Lục Y xám mặt cúi người thi lễ, lui ra ngoài, đầu không dám nâng lên lần nữa.

Sau khi nàng ta lui ra, Trang Lạc Yên nghe thấy tiếng Thính Trúc bên ngoài vọng vào.

“Bẩm Hoàng thượng, nương nương, nô tì dâng trà ạ.”

“Vào đi.” Phong Cẩn kéo lại áo choàng đắp trên người Trang Lạc Yên, sau đó mới quay sang nhìn Thính Trúc, nói, “Ngươi là một nô tài tận tâm, thưởng hai đĩnh vàng, sau này phải cẩn thận hầu hạ nương nương nhà các ngươi.”

“Nô tì cảm tạ ân điển của Hoàng thượng.” Thính Trúc vội quỳ xuống tạ ơn.

Trang Lạc Yên cười nhè nhẹ, ánh mắt rơi vào bồn tùng la hán, như có điều suy tư.

Phong Cẩn nhìn Trang Lạc Yên, nói: “Trẫm biết nàng tốt tính, nhưng nếu nô tài hầu hạ bên cạnh không được việc thì đuổi đi thôi, nếu không lại thêm phiền toái cho chủ tử đấy.”

“Lục Y được phái đến hầu hạ thiếp từ khi thiếp chuyển cung đến nay,” Trang Lạc Yên thở dài, “Tính tình nàng ta nhanh nhảu, vì vậy thường ngày thiếp ít khi mang theo ra ngoài, Hoàng thượng, người cũng đừng trách nàng ấy quá nặng.”

“Quy củ của cung nữ đều có ma ma chuyên môn dạy bảo, nếu không đúng quy củ thì không phải không biết mà là không để tâm,” Phong Cẩn vỗ nhẹ mu bàn tay Trang Lạc Yên, “Một nô tài hầu hạ chủ tử lại không để tâm, giữ lại có khi thành tai họa.”

Trang Lạc Yên do dự một lát, thở dài: “Hoàng thượng nói có lý, là thiếp quá ngu dốt rồi.”

“Không phải nàng ngu dốt, chỉ là không nghĩ đến mà thôi.” Phong Cẩn chuyển thành nắm tay Trang Lạc Yên, động tác rất dịu dàng.

Thính Trúc thấy không khí giữa hai người đang chuyển sang tâm tình riêng tư bèn thận trọng lui ra ngoài, đi đến phòng ngoài, thấy Lục Y quỳ trên sàn, nàng hơi cau mày, đó là nô tài hầu hạ không để tâm mà Hoàng thượng vừa nói thì phải. Vừa rồi nàng thấy Lục Y bê bồn tùng la hán vào, chẳng lẽ đã có điều gì mờ ám?

Một nô tài muốn lựa thế chủ tử để được thánh sủng? Nếu nô tài kia không phải thuộc hàng quốc sắc thiên hương thì chính là tìm đường chết rồi.

Nhưng nếu quốc sắc thiên hương, đâu cần phải mượn thế người khác mới được Hoàng thượng phát hiện?

***

Trang Lạc Yên dùng bữa cùng Hoàng đế xong thì tiễn hắn về cung, sau đó ngồi ở tháp mỹ nhân để cung nữ đấm chân cho mình.

“Vân Tịch, cho Lục Y vào đây đi.” Trang Lạc Yên ngáp một cái, chậm rãi nói.

Lục Y quỳ gần hai canh giờ, bước chân đã hơi run rẩy, nhìn thấy Trang Lạc Yên đang tựa mình trên tháp lại càng run hơn, nàng ta quỳ phịch xuống trước mặt chủ tử mình: “Cầu nương nương thứ tội.”

“Khi bổn cung còn ở Đào Ngọc các cũng từng có một đại cung nữ tên là Lục Y, ngươi biết hôm nay nàng ta đang ở đâu không?” Trang Lạc Yên chầm chậm mở mắt, liếc nhìn gương mặt xinh xắn của Lục Y, “Ngươi được phân tới đây hầu hạ từ khi bổn cung vào cung Hi Hòa này, vậy nên mới đặt tên này cho ngươi. Nào ngờ ngươi dùng tên này, lại cũng nảy sinh tâm tư bất chính như Lục Y trước đó.”

“Nương nương, nô tì không dám nữa.” Lục Y trắng nhợt cả mặt, nàng ta đương nhiên biết trước đây nương nương từng có một cung nữ tên là Lục Y, sau đó không rõ vì sao lại bị đuổi tới Thượng Y cục, nghe nói giờ đây sống không được dễ chịu gì, hiện tại nương nương lại nói như vậy, là muốn ám chỉ nàng ta còn tệ hơn cả người trước sao?

“Ngươi còn cái gì không dám?” Thính Trúc hừ lạnh, “Lúc Hoàng thượng và nương nương đang nói chuyện, ngươi khoe khoang nhan sắc cho ai xem?! Còn cố ý ôm bồn tùng la hán?”

Thính Trúc bước lại gần bới nhẹ lớp đất trong bồn tùng, dưới lớp đất là một ít lá trà: “Ta thật không biết, chỉ cần tưới ít nước đã có thể ngửi được mùi lá trà, ngươi giỏi thật đấy.”

“Thính Trúc cô nương nói gì, tôi không hiểu.” Lục Y tỏ vẻ oan uổng nhìn Thính Trúc, như thể hoàn toàn không hiểu ý đối phương.

“Giúp đỡ tiếp ứng người của Từ chiêu dung đặt vòng cỏ nước ngươi biết chứ, giúp đỡ người khác đưa thi thể cung nữ kia tới hồ sen ngươi biết chứ, ám hại chủ tử còn cố ý thả trâm hoa của cung nữ cung Cảnh Ương lại hiện trường thì ngươi biết chứ gì?” Thính Trúc lấy một cây trâm trong tay áo ra, đây là trâm do Hoàng hậu nương nương thưởng cho các cung nhân trong cung mình trước đó không lâu.

Thấy Lục Y đã xám xịt mặt mày, Thính Trúc mỉm cười ngắm cây trâm trong tay: “Nói vậy, mấy ngày trước ngươi một mực nghi hoặc cây trâm mình cố tình để lại bên hồ đâu mất rồi, hiện tại biết rồi đi?”

Lục Y cắn môi, căm hận nhìn Thính Trúc: “Thính Trúc cô cô muốn đổ hết việc này lên đầu nô tì, nô tì cũng không biết nói gì hơn, dù sao Thính Trúc cô cô cũng là người tài giỏi từng theo và vị chủ tử kia mà.”

“Ta đúng là từng theo vài vị chủ tử nhưng vẫn là nô tài trung thành với chủ tử mình, còn hơn loại nô tài như ngươi, theo một chủ tử, lòng lại hướng về một chủ tử khác.” Thính Trúc đặt trâm vào một cái khay, cười nửa miệng, “Ngươi đừng có cứng miệng làm gì, nếu không phải ta cố ý chôn trà ở dưới gốc tùng do ngươi chăm sóc, e là ngươi không vội vã nhảy ra đâu nhỉ?”

Lục Y trắng nhợt cả mặt, đến bây giờ nàng ta vẫn không ngờ được, bí mật mình ngẫu nhiên phát hiện lại do Chiêu hiền dung cố tình bày ra. Nay Chiêu hiền dung bị thương, mặc dù Hoàng thượng thường tới thăm nhưng có vài việc vẫn không thể làm, vì vậy nếu lúc này nàng ta nương thế chủ tử bò lên thì cũng không đáng bị lên án.

Chiêu hiền dung đối xử với các nô tài không hà khắc gì, tuyệt không giống như lời đồn trong dĩ vãng, song nhìn vị này không phải người có tâm kế sâu xa, chẳng hiểu vì sao lại biết rõ mọi việc như thế, lẽ nào… Sắc mặt nàng ta thoắt biến đổi, đột nhiên nhìn về phía Trang Lạc Yên đang lười nhác ngồi trên tháp mỹ nhân.

Chẳng lẽ vị Chiêu hiền dung xưa nay không có nhiều tâm kế trong mắt nàng ta thực tế lại là con hổ đội lốt con thỏ, nhìn đơn thuần vô hại nhưng bản chất lại là một người thủ đoạn vô cùng?

Chú ý tới ánh mắt của Lục Y, Trang Lạc Yên cũng mở mắt đối diện với nàng ta, không buồn né tránh, cũng không có một chút tâm tình dư thừa, lại khiến Lục Y chợt lạnh cả lòng.

“Đưa cây trâm này sang chỗ Hoàng hậu nương nương đi.” Trang Lạc Yên rũ mí mắt, “Tin rằng Hoàng hậu nương nương sẽ tự có cách của mình, còn về Lục Y, tạm thời giam lại.”

Lục Y không cam lòng, rõ ràng rất nhiều chuyện đều làm vô cùng bí mật, sao Chiêu hiền dung có thể biết được, nàng ta trợn mắt nhìn Trang Lạc Yên: “Nương nương, nô tì không rõ, vì sao người cảm thấy tất cả những chuyện đó đều có liên quan tới nô tì?”

Trang Lạc Yên như cười như không nhìn Lục Y, chậm rãi đứng lên, quay người đi tới trước cửa sổ, ngắm cảnh xuân bên ngoài: “Ngươi sẽ biết nhanh thôi.” Nàng quay đầu, nhìn vẻ kinh ngạc trên gương mặt Lục Y, “Cả kẻ đứng sau lưng ngươi nữa, tính kế hại ta nhiều lần như vậy, cuối cùng ta sẽ trả cho nàng ta vài thứ.”

Thấy sự kinh ngạc trên mặt Lục Y dần biến thành kinh sợ, Trang Lạc Yên nhướng mày, nở nụ cười đẹp như hoa.

Trong cung Cảnh Ương, Hoàng hậu mở hộp trang sức mạ vàng khảm đá mắt mèo ngay trước mặt Thính Trúc, bên trong không phải vật gì quý giá, chỉ có một cây trâm khiến sắc mặt Hoàng hậu biến đổi nhanh chóng: “Cây trâm này, nương nương nhà ngươi từ đâu mà có được?”

“Bẩm Hoàng hậu nương nương, cây trâm này nô tì nhặt được ở cạnh hồ sen ngày chủ tử bị tấn công, lúc đó chủ tử bị thương, nô tì luống cuống chân tay nên đã quên mất việc này. Hôm nay nô tì chợt nhớ tới, nói lại với nương nương thì được cung nữ hầu cận của nương nương nhắc nhở nên mới biết chiếc trâm này là của Hoàng hậu nương nương ban thưởng cho các cung nữ của cung Cảnh Ương, vì vậy nương nương liền sai nô tì đưa nó về lại đây.”

Hoàng hậu khép hộp lại, cười nói: “Nương nương nhà các ngươi có lòng.” Nói xong, sai người đưa cho Thính Trúc một túi tiền thưởng rồi mới để Thính Trúc quay về.

“Nương nương, Chiêu hiền dung làm vậy là có ý gì?” Hòa Ngọc nhíu mày, “Đây là trâm thiết kế riêng cho cung nữ trong cung chúng ta, sao lại rơi ở cung Hi Hòa, lại còn nhặt được đúng vào…” Lại còn nhặt được đúng vào đêm Chiêu hiền dung bị tấn công.

“Chiêu hiền dung làm vậy là muốn nói cho bổn cung, trong cung này có gian tế, đồng thời muốn bổn cung tin tưởng, nàng ta rất tín nhiệm bổn cung, chuyện nàng ta bị tập kích không phải do bổn cung gây nên.” Hoàng hậu đặt chiếc hộp sang một bên, “Bổn cung thật muốn biết, kẻ nào muốn bắn một mũi tên trúng hai đích hãm hại cả bổn cung.”

“Vậy vì sao Chiêu hiền dung lúc này mới cho đem tới đây?” Hòa Ngọc nghi ngờ nhìn chiếc hộp, “Sao nàng ta nhẫn nhịn được lâu như vậy mà không nói luôn cho Hoàng thượng biết?”

“Nàng ta cũng muốn xem, trâm này do người ta cố tình để lại hay là tình cờ làm rơi.” Hoàng hậu cười nhạo, “Lúc này, bổn cung lại nợ nàng ta một món, trước đây đúng là đã coi thường nàng ta rồi.”

Hòa Ngọc nghĩ đến gần đây Hoàng thượng thường xuyên đến cung Hi Hòa, lại ngập ngừng nói: “Nương nương, dạo này Hoàng thượng thường tới chỗ Chiêu hiền dung, vị Thiến quý nhân mới vào cung lại bị xao lãng.”

“Thiến quý nhân tuy có dung nhan tuyệt sắc nhưng tính tình kiêu ngạo, Hoàng thượng không phải như người thường, đâu có thể vì chút ngạo mạn của nàng ta mà vắt óc tìm hiểu.” Hoàng hậu cười nhạt, “Ở nơi này dạng người gì mà không có, chút xíu ngạo khí ấy đã tính là gì, chẳng qua chỉ thêm một chuyện đáng cười mà thôi. Còn về cung Hi Hòa, tận lực tôn kính và tránh xa, bổn cung muốn xem vị ở cung An Thanh kia có thể nhẫn nhịn được đến bao giờ.”

Hòa Ngọc nghe vậy, không nói gì thêm, chỉ nhìn Hoàng hậu lại mở hộp trang sức ra, giật viên ngọc đính trên trâm xuống.

***

Sau khi cây trâm được đưa đến cung Hoàng hậu, Hoàng hậu không truyền lại lời nào, ngày hôm sau, cung Hi Hòa nhận được không ít đồ ban thưởng từ chính cung.

Trang Lạc Yên nhìn đống gấm vóc, châu báu, dược liệu quý được trình lên, trên mặt lộ nét tươi cười, lần này Hoàng hậu thực sự nổi giận rồi, không cần biết lập trường của đối phương thế nào, chí ít trong chuyện này, mức độ tức giận của Hoàng hậu tuyệt không dưới mình.

Nếu lập trường của Hoàng hậu cũng tương đồng với mình thì sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền toái.

“Nương nương, mấy ngày nữa là tiết Hàn Thực, nô tì nghe nói hôm đó còn có tiết mục đánh đu, múa đu dây…” Ý tứ trong lời nói của Vân Tịch rất rõ ràng, nàng ấy đang lo lắng cho Trang Lạc Yên.

Ở dân gian, tiết Hàn Thực có rất nhiều hoạt động, nhưng với những người trong thâm cung, vừa không thể ra ngoài đạp thanh, vừa không thể chơi đá cầu, lại càng không thể chơi trò mất hình tượng như kéo co, vì vậy, trò đánh đu trong tiết Hàn Thực trở thành một thủ đoạn hấp dẫn ánh mắt Đế vương hiệu quả nhất của các phi tần. Nay vết thương Trang Lạc Yên chưa lành, chẳng nói gì đến đánh đu, e là có thể gắng gượng chống đỡ được xong thủ tục hướng về phía đế lăng dập đầu và dâng hương đã là tốt lắm rồi.

“Thưởng thức màn kịch bán tiên cũng có cái hay, cần gì cứ nhất định phải làm bán tiên mới được?” Trang Lạc Yên lấy một quả tì bà đã lột vỏ gỡ hột trên đĩa bỏ vào miệng. “Trên bàn đu dây có cái đẹp của bàn đu dây, mà bên dưới bàn đu cũng có nét độc đáo riêng.”

Tiết Hàn Thực có hai chữ “hàn thực”, tất nhiên cả ngày đều không được nổi lửa, sáng hôm đó Trang Lạc Yên ăn vài miếng bánh ngọt đã nguội, uống vài hớp nước trái cây được phòng bếp chuẩn bị sẵn, cảm thấy ngây ngấy trong miệng, bèn súc miệng rồi ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Từ sau khi bị thương, nàng chưa từng tới cung Hoàng hậu, thứ nhất là vì lần này nàng mất máu khá nhiều, thứ hai là vì nàng không tới đã thấy đau đầu, không muốn nhập bọn với đám người kia để đầu càng đau thêm.

Nhìn Vân Tịch lưu loát vấn cho mình một kiểu thập tự, Trang Lạc Yên ngáp dài, uể oải chống cằm, đến khi trên trán đột nhiên cảm thấy lành lạnh mới mở mắt ra, thấy được hình ảnh mình trong gương, trên trán đeo một món văn sức, chính giữa có một viên hồng ngọc bằng ngón út rũ xuống giữa chân mày, gắn trên nền làn da trắng sứ, trông vô cùng bắt mắt.

Hôm nay phục sức và điểm trang của nàng tuy hoa mỹ mà không quá diễm lệ, khá phù hợp với thân phận hiện tại của nàng lúc này, đây là lần đầu tái xuất trước mặt đông đảo mọi người sau sự kiện con diều, quá khiêm nhường hay quá lộng lẫy đều không thích hợp.

“Trong ngự hoa viên hôm nay có đông các chủ tử lắm, chắc là mấy vị chủ tử mới bị Hoàng thượng răn dạy cũng tới đó.” Vân Tịch cài một cây trâm vàng gắn ngọc trai, thu tay về, cười cười cúi người, “Cung chúc nương nương lấy lại vinh sủng.”

Trang Lạc Yên lại chọn một chiếc vòng ngọc đeo vào tay, đứng lên mỉm cười: “Chỉ có em là nói ngọt nhất.”

Làm phi tần không có tư cách đứng riêng lẻ dâng hương dập đầu trước lăng các tiên đế, chỉ được xếp hàng theo phân vị cùng tiến đến dâng hương dập đầu mà thôi. Dâng hương xong là đến màn đánh đu mà các phi tần ao ước đã lâu.

Vịn tay Vân Tịch và Thính Trúc chậm rãi bước trong ngự hoa viên, Trang Lạc Yên thấy rất nhiều phi tần đang nhún mình trên bàn đu, người thì lớn mật đu cao, người chỉ nhẹ nhàng lay động, song tất cả đều là váy áo bay phấp phới trong gió, tươi cười như hoa.

Trang Lạc Yên ngồi một góc, nhìn ngắm các mĩ nữ mỗi người mỗi vẻ đang vui vẻ tung mình trong không trung, trông cũng đẹp mắt.

“Cao nữa, cao thêm chút nữa, thấp quá!”

Âm thanh trong trẻo đi kèm tiếng cười giòn tan khiến Trang Lạc Yên tò mò nhìn qua, đó là một nữ tử mặc bộ váy lụa hồng nhạt, đã đu lên rất cao vẫn còn kêu nô tài đẩy bàn đu mạnh thêm, nữ tử này trông rất quen mắt.

“Bẩm nương nương, đó là Hoa tài nhân đấy ạ.” Vân Tịch bắt gặp ánh mắt tìm tòi của Trang Lạc Yên bèn lên tiếng, “Trước đó người có gặp rồi.”

“Ta đang nghĩ trông quen lắm mà.” Trang Lạc Yên vẫn nhìn nữ tử ấy, “Lá gan của nàng ta cũng lớn ghê.”

Vân Tịch trầm ngâm không lên tiếng, nàng không biết nương nương nói lá gan lớn là ám chỉ điều gì.

Phong Cẩn cùng Hoàng hậu đi tới ngự hoa viên xem người ta chơi đánh đu, từ xa đã thấy một bóng người nhún mình trên bàn đu dây được đẩy lên rất cao: “Đó là ai?”

Cao Đức Trung đi phía sau hắn ngẩng đầu nhìn rồi đáp: “Bẩm Hoàng thượng, đó là Hoa tài nhân ở Đào Ngọc các ạ.”

“Đào Ngọc các?” Đuôi mày Phong Cẩn khẽ nhúc nhích, tính nói điều gì, ánh mắt quét qua, lại bắt gặp một bóng người lẻ loi ngồi một góc. Hôm nay ngự hoa viên rất náo nhiệt, ngay cả Thục quý phi, Ninh phi đều ngồi lên bàn đu nhẹ nhàng đưa đẩy, mà Trang Lạc Yên chỉ có thể ngồi một chỗ nếm những thứ bánh trái đã nguội lạnh.

Thấy Hoàng đế đã nhìn một lượt các vị chủ tử khắp ngự hoa viên, thái giám đứng sau Cao Đức Trung mới lên tiếng thông báo: “Hoàng thượng giá lâm.”

Lúc này các phi tần trên bàn đu vội vàng bước xuống, cúi người hành lễ, chỉ có Hoa tài nhân vì đẩy lên quá cao nên xuống chậm hơn người khác một nhịp, nổi bật hẳn trong đám người.

Trong này ai không phải đã thành tinh, dáng vẻ luống cuống tay chân của Hoa tài nhân thật chẳng đáng để vào mắt.

Phong Cẩn nhìn nàng Hoa tài nhân đang quỳ trước mặt mình như thể con thỏ bị kinh sợ, chân hơi dừng lại, sau đó rẽ sang cẩn thận đỡ Trang Lạc Yên dậy: “Sao ái phi cũng ra đây, tuy hôm nay nắng ấm nhưng vẫn còn gió, phải cẩn thận chút chứ.”

“Bẩm Hoàng thượng, thiếp không sao, gần đây chỉ ngồi trong phòng, cảm thấy hơi khó chịu. Hôm nay là tiết Hàn Thực, nếu vẫn cứ ở lì trong cung, thiếp sẽ thành ngốc luôn mất.” Trang Lạc Yên đứng thẳng người theo động tác của Hoàng đế, cười trộm liếc nhìn hắn một cái.

“Trẫm xem nàng cũng đã không quá thông minh rồi.” Hoàng đế vỗ nhẹ lên tay Trang Lạc Yên rồi mới buông ra, “Miệng vết thương của nàng chưa lành, không thể chơi đánh đu, lát nữa sẽ có người biểu diễn múa trên bàn đu, nàng xem một chút cũng có điểm thú vị đấy.”

“Vậy thiếp nhất định phải xem thật kĩ mới được.” Trang Lạc Yên cười cười, đưa mắt nhìn Hoa tài nhân đứng bên cạnh, sau đó theo Đế Hậu đi tới bên một đài biểu diễn, trên đài có kê một bàn đu dây, bốn phía quanh đài bày biện mấy bàn hoa quả và điểm tâm.

Tìm vị trí thích hợp ngồi xuống, phía trên Trang Lạc Yên vẫn là Từ chiêu dung, có điều nhìn nàng ta khá tiều tụy, xem ra tin Từ chiêu dung bị bệnh không phải nói chơi.

Phát hiện Trang Lạc Yên đang nhìn mình, Từ chiêu dung lạnh nhạt liếc mắt về phía đó một cái rồi nhanh chóng dời đi.

“Khí sắc của Từ chiêu dung tỉ tỉ không được tốt, mấy hôm trước ban đêm có mưa, tỉ tỉ bị cảm lạnh sao?” Trang Lạc Yên tủm tỉm cười hỏi.

“Chiêu hiền dung quá lo lắng rồi, bổn cung rất khỏe.” Từ chiêu dung nhìn về phía Trang Lạc Yên, ngoài miệng vẫn cười nhưng ý cười không lên được đến mắt, “Muội bị thương ở đầu, phải dưỡng thương cẩn thận đấy.”

Vốn đã quen Từ chiêu dung mềm mỏng đa tài, nay đột nhiên vị này trở lại bình thường, Trang Lạc Yên không qu lắm. Song, rốt cuộc cái gì đã khiến vị này đột ngột từ bỏ ưu nhã sầu bi để thành như bây giờ?

Ngay vào lúc ấy, màn biểu diễn múa bàn đu dây đã bắt đầu rồi. Một nữ tử váy đỏ, tóc vấn kiểu phi thiên nhẹ nhàng bước lên đài diễn, cúi người hành lễ với những vị chủ tử ngồi đây rồi đi lên bàn đu.

Bàn đu được đẩy lên cao dần, nữ tử áo đỏ đứng trên kệ bắt đầu múa, từng động tác tay chân rất mềm mại uyển chuyển mà linh hoạt, như thể đang đứng múa trên mặt đất vậy.

Trang Lạc Yên kinh ngạc thưởng thức màn biểu diễn này, khi bàn đu đẩy lên cao nhất, vũ cơ này liền xoay ngược người, bàn đu hạ xuống lại nhanh nhẹn xoay về phía trước, Trang Lạc Yên suýt buột miệng hô lên.

“A!”

Nàng còn chưa lên tiếng đã nghe có người hô to. Người vừa kêu lên là vị Hoa tài nhân ngây thơ kia. Hình như đã nhận ra mình thất thố, vị Hoa tài nhân này bèn lập tức đỏ mặt.

Chẳng biết ai đó khinh thường cười một tiếng, âm thanh không lớn nhưng cũng đủ để mọi người đều nghe thấy.

Trong hậu cung kiếm đâu ra người ngây thơ hồn nhiên thật sự, chiêu này của Hoa tài nhân thực chẳng đáng gì. Ánh mắt Trang Lạc Yên lần thứ hai chuyển lên người vũ cơ trên bàn đu, đến khi vũ điệu kết thúc, nàng mới thán phục: “Thật đúng là cái đẹp và nguy hiểm cùng kết hợp, ta xem mà toát mồ hôi lạnh rồi.”

“Bổn cung đã sớm đoán được muội sẽ thích màn diễn này, quả đúng như vậy.” Hoàng hậu không ngạc nhiên trước màn múa này lắm, hằng năm trong cung đều có những vũ cơ nhảy các điệu múa đặc biệt khiến người ta kinh ngạc, xem mãi thành quen, mấy thứ này từ lâu đã không còn khiến nàng bất ngờ.

“Tần thiếp khiến nương nương chế giễu rồi.” Trang Lạc Yên hơi mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, “Ngay cả Hoàng hậu nương nương đều nhận ra tần thiếp thích màn múa này, tần thiếp phải dẫn đầu thưởng cho bọn họ mới được, thưởng đi.”

“Chiêu hiền dung thật là hào phóng.” Từ chiêu dung lạnh nhạt nhìn Trang Lạc Yên và Hoàng hậu thân cận, “Có điều nàng vào cung muộn nên không biết, màn múa đu dây này cũng không coi là đặc sắc nhất.”

“Nương nương vào cung sớm hơn tần thiếp, tất nhiên hiểu biết nhiều hơn rồi ạ.” Trang Lạc Yên cười nhìn Từ chiêu dung, “Tần thiếp vào cung muộn, khó tránh khỏi cảm thấy ngạc nhiên trước vài thứ mới lạ.”

Từ chiêu dung còn muốn nói thêm, Hoàng đế đang ngồi phía trên đã lên tiếng: “Nếu Chiêu hiền dung đã đi đầu ban thưởng, trẫm cũng thêm chút, thưởng đi.”

Hoàng hậu thấy thế, cũng theo thưởng cho vũ cơ.

Từ chiêu dung lập tức tái nhợt mặt, Hoàng thượng làm vậy là muốn che chở Trang Lạc Yên đây mà.

“Tần thiếp cũng nghĩ điệu múa trên bàn đu này thật mạo hiểm, nhìn thực khiến người ta sợ hãi.” Hoa tài nhân rụt rè đưa mắt nhìn về phía Hoàng đế rồi lại dời mắt nhanh, “Thật lo lắng vũ cơ này sẽ ngã xuống mất.”

Nghiêm tài nhân ngồi bên nàng ta thoáng nhìn sang một cái, lại trầm mặc nhìn đĩa điểm tâm trước mặt.

Thật đúng là một Hoa tài nhân thiện lương ngây thơ hiền lành.

Trang Lạc Yên điềm đạm nhìn Hoa tài nhân một cái: “Ở vị trí nào thì chuyên chú nghề nghiệp ấy. Hoa tài nhân lá gan tuy nhỏ, tâm lại nghĩ nhiều quá.” Bày ra bộ dáng ngây thơ khờ khạo ấy cho ai xem.

Phong Cẩn nghe Trang Lạc Yên nói vậy, bèn quay về phía Hoa tài nhân, hơi dừng một chút mới nói: “Đây là phi tần trong cung nào, thật là không biết quy củ, ở đây có chỗ cho nàng ta chen lời?”

“Bẩm Hoàng thượng, đây là Hoa tài nhân mới vào cung, người trăm công nghìn việc, chắc là không nhớ rõ.” Hoàng hậu cười nào.

“Thảo nào không biết lễ nghi như vậy, Chiêu hiền dung nói chuyện cũng dám tranh luận.” Phong Cẩn không buồn nhìn Hoa tài nhân đã trắng nhợt mặt thêm một lần, “Triệt thẻ bài của nàng ta đi, sau này trẫm không cần nàng ta hầu hạ.”

Vì vậy, Hoa tài nhân trở thành một chuyện cười trong hậu cung, Trang Lạc Yên cũng thoải mái hơn khi thấy một món hàng mô phỏng mình bị ném vào lãnh cung.

Sau đây, đến lúc nàng nên thanh toán với vài người nào đó rồi.

***

Thưởng thức xong mấy điệu múa bàn đu dây là đã gần trưa, yến tiệc tiết Hàn Thực được bày lên, tuy các món đều không được nấu bằng lửa nhưng đội ngũ ngự trù vẫn có bản lĩnh khiến cho những thứ này vẹn toàn cả sắc, hương và vị.

Vừa dùng bữa vừa thưởng thức cảnh mĩ nhân ngồi trên bàn đu thổi sáo, tiếng sáo uyển chuyển du dương, dù không sành sỏi lắm nhưng Trang Lạc Yên vẫn không cưỡng lại được, nghiêng tai lắng nghe. Những người khác thì ngược lại, dường như đã quen lắm rồi, hoàn toàn không hề chú ý tới giai nhân đang thổi sáo.

Có lẽ đã thấy nhiều, nghe quen, từng tham dự những sự kiện hoành tráng hơn nên kiểu tình huống nhỏ này không gây được nhiều kinh ngạc. Trang Lạc Yên bưng cốc rượu nhấp một ngụm nhỏ, ở một nơi như thế này, địa vị chính là thứ đại diện cho số mệnh.

“Chiêu hiền dung thích khúc này sao?” Hoàng hậu đột nhiên mở miệng, cười nhìn Trang Lạc Yên, “Đây đều là những linh nhân(*) được nuôi dạy trong cung, muội là người đứng đầu một cung, nếu thích, cứ cho gọi tới cung của nàng để họ biểu diễn.”

(*) Linh nhân: Từ chỉ đào kép, diễn viên thời xưa.

“Tần thiếp nghe khúc này thật là xuất sắc nên hơi phân tâm, khiến nương nương chê cười rồi.” Trang Lạc Yên đặt cốc rượu xuống, quay sang cung kính cười với Hoàng hậu.

“Khúc này tên là ‘Bách hoa túy’, làn điệu quả thực uyển chuyển ưu mĩ, muội vào cung muộn nên không biết, năm ấy Nhu phi hát từ khúc này mới được coi là tiếng trời, tiếng sáo này tuy rất hay nhưng so với khúc hát năm xưa của Nhu phi thì còn kém xa lắm.” Hoàng hậu nói đến đây, quay sang nhìn Hoàng đế, “Phải nói thật rằng, trong cung không một người nào có giọng đẹp như Nhu phi, Hoàng thượng người nói có phải không?”

“Tiếng hát của Nhu phi đúng là thanh âm của trời,” Phong Cẩn dường như không phát hiện dụng ý khác trong lời Hoàng hậu, “Chẳng riêng Chiêu hiền dung, ngay cả trẫm cũng đã lâu chưa được nghe Nhu phi hát rồi.”

Nhu phi đứng dậy gượng gạo cười nói: “Tạ ơn Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương khen ngợi, tần thiếp không dám nhận.”

Trước đó, vì từng “mượn” nô tài của cung Hi Hòa, nàng vẫn bị Hoàng đế lạnh nhạt, hôm nay tuy Hoàng hậu ví nàng với ca cơ nhưng ít nhiều cũng tạo cơ hội để Hoàng đế nhìn nàng một cái, vì vậy lúc này Nhu phi không biết nên cao hứng hay buồn bực.

Phong Cẩn nhìn dáng vẻ yểu điệu nhút nhát của Nhu phi, không bình luận gì thêm, chỉ vào hai món trước mặt: “Trẫm nhớ là Thục quý phi thích đồ ngọt, món này đưa qua cho Thục quý phi đi. Món ‘Kim thạch thúy ngân hoa’ này Chiêu hiền dung thích ăn, đưa qua cho nàng ấy.”

Kim thạch thúy ngân hoa kỳ thực là món trứng muối và ớt xanh, Trang Lạc Yên đứng dậy cảm tạ rồi ngồi xuống gắp một miếng bỏ tọt vào miệng, chẳng buồn tỏ vẻ nhã nhặn làm gì.

Thục quý phi lại tao nhã hơn Trang Lạc Yên nhiều, nay Tô tu nghi bị Hoàng đế trách cứ chỉ vì Trang Lạc Yên, Thục quý phi là chị họ của Tô tu nghi, lại thêm chuyện người nhà Thục quý phi từng dâng tấu tố cáo đại huynh Trang Lạc Yên, vì vậy dù ngoài mặt hai người tỏ ra thế nào đi nữa thì bên trong đã không hợp nhau rồi.

Hai người này đều được lòng Hoàng đế nhất hiện nay, ai cũng không dám gây chuyện với họ, tất cả chỉ đều chống mắt xem họ đấu với nhau thôi.

“Mùi vị quả thực thơm ngọt, thiếp tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng.” Thục quý phi nếm một miếng, lại mỉm cười dịu dàng, đứng dậy cảm tạ Hoàng đế.

“Ái phi nếu thích thì dùng nhiều chút.” Phong Cẩn cười nhẹ, ánh mắt lại chuyển sang một bên, nhìn Trang Lạc Yên đã vùi đầu ăn ba, bốn miếng, bèn mở miệng nói, “Chiêu hiền dung, món ‘Kim thạch thúy ngân hoa’ này tuy ngon nhưng vết thương của nàng chưa lành, vẫn đừng quá tham ăn.”

Hơi luyến tiếc nhìn đĩa trứng muối với ớt xanh, Trang Lạc Yên ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế, đứng lên thi lễ, thanh âm lại nhỏ hơn lúc tạ ơn: “Vâng, thưa Hoàng thượng, thiếp thất lễ.”

Phong Cẩn còn muốn nói thêm mấy câu, nhìn gương mặt nhợt nhạt do mất máu của Trang Lạc Yên, cuối cùng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu: “Hiện tại sức khỏe của nàng chưa tốt, không cần đa lễ như vậy, mau ngồi xuống đi.”

“Tạ ơn Hoàng thượng.” Trang Lạc Yên nghe lời ngồi xuống, không nhìn ánh mắt ước ao và ghen tỵ của các phi tần từ bốn phía bắn tới, ngón trỏ lướt nhẹ qua chân cốc rượu, bỗng nhiên ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt Thục quý phi gửi tới.

Gửi lại Thục quý phi một nụ cười nhẹ, Trang Lạc Yên nâng cốc rượu, chậm rãi uống, ánh mắt hai người chạm nhau trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng dời đi.

“Bẩm Hoàng thượng, hôm nay thời tiết sáng sủa dễ chịu, chi bằng dùng bữa xong mọi người cùng nhau vẽ một bức tranh xuân, coi như thêm đôi phần nhã hứng?” Thục quý phi nhìn về phía Hoàng đế, nở nụ cười tươi tắn.

Phong Cẩn nghe vậy cũng gật đầu: “Thời tiết hôm nay đúng là sáng sủa hiếm có, cùng các ái phi ngâm thơ vẽ tranh, xem như trộm thảnh thơi nửa ngày.”

Mọi người đều ngầm hiểu, Thục quý phi làm như vậy là muốn Chiêu hiền dung mất mặt đây, trong cung ai không biết kỹ thuật vẽ tranh của Chiêu hiền dung rất tệ, ngay cả Hoàng thượng cũng từng nói quá khó coi.

Lúc này tất cả đều nhìn về phía Chiêu hiền dung, chỉ thấy vị này vẫn bình thản dùng bữa, trên mặt không hề hiện nửa phần tức tối, không ít người cảm khái trong lòng, vị Chiêu hiền dung này quả là biết nhẫn nhịn.

Dùng bữa xong, cung thị đã chuẩn bị đầy đủ bàn ghế và giấy bút cùng với các loại bút màu, chỉ còn chờ các vị chủ tử tới vẽ tranh làm thơ.

Thường nói, tranh cũng như người, vì vậy trong suy nghĩ của đại đa số thì những người am hiểu hội họa đều có đôi phần thánh khiết thanh tao hơn kẻ bình thường. Phi tần trong cung phần lớn đều xuất thân từ những gia tộc lớn, tất nhiên đều từng học cầm kỳ thi họa, mặc dù không tinh thông thì cũng hiểu một chút như là một thú vui tao nhã.

Mà những người xuất thân thấp, phân vị đương nhiên không cao, cho nên bọn họ có biết vẽ tranh hay không cũng không quan trọng. Trong số các phi tần phân vị cao, khả năng hội họa không được tốt chỉ có Chiêu hiền dung và Yên quý tần.

Yên quý tần xuất thân không cao, Chiêu hiền dung lại thuộc hàng không thực sự am hiểu khía cạnh này, vì thế, nhiều người ở đây đang chờ xem cả hai xấu mặt.

Trang Lạc Yên không để ý đến suy tính của người khác, nhấc bút phác họa lên tấm lụa trắng trước mặt, hoàn toàn không còn dáng vẻ vụng về như ngày xưa.

Ánh mắt Thục quý phi thoáng đảo qua Trang Lạc Yên, cúi đầu như cười như không, tỉ mỉ phác lên một đóa ngọc lan.

Phong Cẩn là Hoàng đế, cầm kỳ thi họa đối với hắn chẳng qua chỉ là thú tiêu khiển nên không say mê lắm, chỉ đơn giản phác họa một tảng đá, bên tảng đá mọc một bụi hoa lan đang hé nở.

Hoàng đế vẽ xong không lâu, những phi tần đều lục tục dừng bút, cùng xem tác phẩm của nhau.

Bức tranh của Hoàng hậu khá đơn giản, một bức mẫu đơn thể hiện đầy đủ khí khái tôn quý, cho thấy phong phạm vượt trội. Phong Cẩn khen vài câu rồi tiếp tục xem tranh của các phi tần khác.

Thục quý phi là một sủng phi nổi bật lâu dài nhất hậu cung, ngoại trừ vũ kỹ siêu phàm, cầm kỳ thi họa cũng là hơn người.

Trang Lạc Yên gác bút, liếc nhìn đám phi tần vây xung quanh Thục quý phi khen ngợi lấy lòng, khóe miệng lộ một nụ cười.

Tương quý tần nhìn qua bức tranh trước mặt Trang Lạc Yên, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, sau đó nhanh chóng cười nói: “Họa kỹ của nương nương thật làm cho người ta thán phục.”

“Chỉ cầu không mất mặt.” Trang Lạc Yên cong cong khóe môi, nữ tử trong hậu cung đôi khi không nên coi mình như một chậu nước, có cái gì đều đổ ra hết một lượt. Thứ gọi là kinh ngạc, phải được thể hiện trong tình huống đối phương hoàn toàn không dự liệu được mới có hiệu quả, không phải sao?

Hoàng đế đi tới trước bàn của Trang Lạc Yên, vốn không hề có bất kỳ hi vọng gì với khả năng hội họa của nàng lại bị bất ngờ trước bức tranh này. Trên tấm lụa bạch, chỉ có một bụi hải đường hồng, một khối đá nứt và một con bướm, chỗ trống bên cạnh còn đề một đôi câu từ của Âu Dương Tu(*),họa kỹ tuy còn thua xa Ninh phi nhưng bức tranh lại mang một hàm ý rất khó nói thành lời.

(*) Âu Dương Tu: Hiệu Túy Ông, một trong số tám nhà thơ nổi tiếng nhất thời Tống Đường.

“Năm nay hoa thắm sắc hồng.

Chỉ tiếc sang năm hoa càng đẹp,

Lại biết ai cùng?(*)”

(*) Trích trong từ phẩm Lãng đào sa.

Phong Cẩn chậm rãi đọc đề từ lên, nhìn Trang Lạc Yên thật sâu, sau đó cười nói: “Tranh của ái phi dù không coi là hạng nhất nhưng hàm ý lại hiếm có. Ngày này sang năm, không biết họa kỹ có tiến bộ bao nhiêu không?”

“Thiếp tự biết tài vẽ tranh không bằng người, chẳng qua chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.” Trang Lạc Yên cười cười.

Thục quý phi đứng bên cạnh lại cảm thấy khó chịu, Hoàng thượng cố ý nhắc tới sang năm là ý gì? Chỉ vì Trang Lạc Yên đề một câu từ chẳng ra sao liền đã cho nàng ta một lời hứa hẹn?

Đây là lời đáp trả cho “hoa nào tươi tắn được trăm ngày” của mình hồi đó?

Hoàng hậu hình như rất tình nguyện thấy Thục quý phi mất mặt, lập tức nói theo: “Bổn cung thấy bức tranh này của Chiêu hiền dung quả thật thanh thoát đẹp đẽ, chỉ nhìn qua thôi đã thấy mát mắt, vậy là hồi ấy Chiêu hiền dung vẽ trên đèn lồng không dốc hết tài rồi.”

“Nương nương khen trật rồi ạ, tần thiếp thích vẽ những bức họa tròn trịa mập mạp ấy, lại thêm họa kỹ chẳng bằng người, cho nên ngày ấy mới vẽ một bức trên đèn như vậy đấy ạ.” Trang Lạc Yên cười nhẹ, “Khiến mọi người chê cười rồi.”

“Chiêu hiền dung quả là biết giấu tài.” Thục quý phi cũng cười nhàn nhạt, nói, “Nếu không phải hôm nay mọi người cùng vẽ tranh, chỉ e ngay cả Hoàng thượng cũng không biết họa kỹ của nàng tốt đến vậy.”

“Nương nương quá lời, họa kỹ chẳng ra gì của tần thiếp thực không dám khoe ra làm ô uế mắt Hoàng thượng.” Trang Lạc Yên nhìn về phía Hoàng đế, “Tần thiếp không phải người thích hội họa, tất nhiên Hoàng thượng chưa từng thấy tranh của tần thiếp.”

“Lời này thì đúng là thật.” Phong Cẩn ngẩng đầu nhìn Thục quý phi, “Trẫm thấy nàng ấy lười đến mức có thể ngồi nhất định không đứng, loại chuyện như vẽ tranh này, làm khó nàng ấy rồi.”

Nụ cười trên mặt Thục quý phi lại nhạt đi vài phần: “Nhưng Hoàng thượng chẳng phải cũng thích tính tình lười nhác của Chiêu hiền dung muội muội đó sao?”

Phong Cẩn nghe thấy vậy, chỉ cười chứ không nói tiếp, quay đầu đi về phía Ninh phi.

Mọi người cũng theo Hoàng đế bước lại, thấy trên tấm lụa của Ninh phi là một bức họa thúy trúc, chỉ vài nét rời rạc đã phác ra hình thái và hơi thở rất riêng của trúc, ngay cả người thường như Trang Lạc Yên cũng nhận ra kỹ thuật hội họa của Ninh phi quả hơn hẳn người khác.

Tất nhiên lại một đợt tán dương, Thục quý phi nói: “Họa kỹ của Ninh phi, chúng ta đây đều không bằng, ta nhớ hai năm trước Ninh phi mô phỏng giống hệt bức ‘Lạc thần phú đồ’ của Cố Khải Chi, khả năng vẽ mô phỏng này xuất sắc đến độ ngoại trừ Cố Khải Chiái thế, e rằng không ai có khả năng phân biệt được thật giả.”

“Quý phi nương nương quá lời rồi, tần thiếp chẳng qua nhàn rỗi không có việc gì thì bắt chước thử mà thôi, đâu có lợi hại được như vậy.” Ninh phi mỉm cười, ánh mắt điềm đạm, không hề tỏ ra đắc ý.

“Ninh phi không cần khiêm tốn như vậy đâu.” Thục quý phi dừng lại một lát, đột nhiên lại nói, “Không đề cập tới chuyện này thì thiếp cũng quên mất, Hoàng thượng, Ninh phi vừa có tài hội họa vừa có tài vẽ mô phỏng, chi bằng để nàng ấy nhìn xem, bức tranh khổng tước kia rốt cuộc là do ai vẽ lại để hãm hại Chiêu hiền dung.”

Chuyện đã qua gần một tháng, Hoàng đế và Hoàng hậu đã ngầm thừa nhận Chiêu hiền dung bị người khác hãm hại, Thục quý phi lại đột ngột nhắc lại việc này, là muốn nói Chiêu hiền dung không phải bị người đổ tội hay là còn có ý khác?

Chân mày Phong Cẩn thoáng động đậy, lần thứ hai nhìn về phía Thục quý phi, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên bức tranh của Ninh phi, thấy Ninh phi cung kính gác lại cây bút trên tay, bèn thu tay lại, nói với Ninh phi: “Thục quý phi nhắc trẫm mới nhớ, trẫm cũng muốn khanh nhìn một lần thử xem. Hoàng hậu, cho người đưa đoạn đuôi khổng tước kia lên.” Nói đến đây, Phong Cẩn chợt dừng lại chốc lát rồi nói tiếp, “Thực ra, lúc đó Chiêu hiền dung thả diều cùng trẫm, con diều bay đi là do chính tay trẫm cắt dây.”

Hoàng đế vừa dứt lời, mấy người đang có mặt ở đó chợt biến sắc, Hoàng thượng nói vậy chẳng phải đã cho thấy, ngày ấy đi tìm diều nhất định không phải Chiêu hiền dung, bởi vì là diều Hoàng thượng tự tay thả đi, Chiêu hiền dung đâu đến nỗi thiếu đầu óc mà lại tìm về?

Vậy thì, trước đó Hoàng thượng im lặng là vì điều gì?

Những phi tần lúc đó thừa cơ gây khó dễ cho Trang Lạc Yên giờ đây càng nghĩ càng sợ, sắc mặt dần dần tái đi, ngự hoa viên vốn đang náo nhiệt đột nhiên trở nên yên ắng đến ngột ngạt.

Trang Lạc Yên không ngờ Hoàng đế lại nói ra một câu như vậy, mí mắt nàng hơi giật giật, ánh nhìn tiếp tục rơi xuống bức họa thúy trúc của Ninh phi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.