Muội Bảo mềm giọng phụ họa: "Còn cả người làm chị Tùy bị thương nữa, cũng không thể tha thứ."
"Đúng." Tùy Thất nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc lên: "Chúng ta có thù tất báo, một người cũng không tha."
Bốn người đội Trốn Khỏi ra khỏi thùng gỗ, bắt đầu xây dựng hầm trú ẩn.
Muội Bảo và Tả Thần đào hố cát rộng ra hơn, đủ cho bốn người nằm thẳng.
Sau đó lại đào thêm một con dốc thoai thoải giữa mặt cát và đáy hố để tiện ra vào.
Tùy Thất lấy ra mấy thùng vật tư rỗng có kích thước khác nhau, dùng Cưa U Minh chẻ thành những tấm ván dài có cùng chiều rộng.
Thẩm Úc chịu trách nhiệm cắm chúng kín nóc hố cát.
Tùy Thất còn cắm thêm một ít ván gỗ dựng đứng ở chỗ nối giữa con dốc và hố cát, chỉ chừa một khe hở đủ để người ra vào.
Hố cát rộng rãi nhanh chóng trở thành một không gian kín chỉ có thể đi vào từ sườn dốc.
Dưới sự giúp đỡ của Tùy Thất, Muội Bảo trải một lớp màng bọc thực phẩm lên lớp ván gỗ bảo vệ phía trên, sau đó phủ một lớp cát lên.
Một hầm trú ẩn đơn giản dưới hố cát đã hoàn thành.
Lúc này, trời cũng đã tối hẳn.
Tùy Thất thu hết những con sứa máy và hàng trăm cây kim thép rơi trên bãi cát vào Kho Hàng Tuỳ Thân.
Dù là vật tư nào đi nữa, cũng không thể lãng phí.
Bốn người đi vào hầm trú ẩn, ngồi quây thành một vòng, bụng đói kêu ùng ục.
Tùy Thất lấy ra một khối nhiên liệu rắn, dùng bật lửa đốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/5003564/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.