Tùy Thất đá vào chân anh ta: "Nhìn một cái là được rồi, đừng nhìn người khác c.h.ế.t trân như thế."
Giang Trần khó khăn dời tầm mắt, bị cảnh tượng bản thân tận mắt chứng kiến làm cho sốc đến mức câm nín.
Tốc độ ăn cơm của năm người trên bàn vẫn rất nhanh, chưa đến mười phút đã kết thúc bữa tối.
Tùy Thất chậm rãi đi đến trước bàn ăn, nhìn về phía nữ chủ nhân: "Quý cô Leia, tôi có một số vấn đề muốn hỏi cô."
Khóe miệng Leia cong lên, cô ấy nở nụ cười ôn hòa: "Mời nói."
Tùy Thất không vòng vo, hỏi thẳng: "Tên trước kia của Tinh cầu Tịch Tức là gì?"
Leia nhẹ giọng nói: "Quên rồi."
"Tại sao nơi này lại trở thành tinh cầu hoang dã?"
Leia hít sâu một hơi, không trả lời.
Tùy Thất tiếp tục hỏi: "Mọi người là NPC, hay vốn là người dân sinh sống ở đây?"
...
Leia vẫn giữ nụ cười, nhưng không trả lời.
Sự im lặng của đối phương khiến Tuỳ Thất đã có đáp án trong lòng, giọng cô từ từ thả lỏng: "Sáng mai muốn ăn gì?"
Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên Monkeydtruyen, vậy nên nếu thương mình thì mọi người hãy đọc trên Monkeydtruyen:3333
"Muốn uống chút canh." Lần này Leia trả lời rất nhanh.
"Mấy giờ ăn cơm?"
"Lúc nào cũng được." Leia chu đáo nói: "Các vị làm xong khi nào, chúng tôi ăn khi đó, cứ ngủ cho đủ giấc rồi hẵng dậy nấu cơm."
"Được." Tuỳ Thất mở lời tạm biệt: "Vậy chúng tôi xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghe-bao-la-doi-vo-dung-co-ma-sao-nguoi-nao-cung-la-nhan-vat-nguy-hiem-het-vay/4640507/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.